Post lại bài này trên mạng. Hoặc là mình mù tịt về nghệ thuật hoặc là mình ...già mất rồi???
IN: ACT
Workshop nghệ thuật do Nhà Sàn đăng cai
Hai tối quan trọng nhất: 13 – 14. 8. 2010
SOI – Cũng như tối 13. 8, tối 14. 8 có phần trình diễn của các bạn nước ngoài lẫn Việt Nam. Xin tách thành hai phần và giới thiệu lần lượt

Vừa bước vào cửa Nhà Sàn, đập thẳng vào mắt người xem là dòng chữ chạy bằng đèn nê–ông trên nền hồng rất gợi - Gội Đầu - nhìn rất giống các tiệm gội đầu đèn mờ thư giãn.

Trình diễn Gội Đầu của Bill Nguyễn sẽ diễn ra trong suốt buổi tối, khán giả có thể tùy thích ra chỗ anh gội đầu bất cứ lúc nào.

Bill nói đại ý, việc làm đẹp cho nhau, giúp nhau thư giãn trong thiên nhiên đầy những thí dụ: bọn khỉ bắt chấy cho nhau, bọn ngựa thì đứng xoay mông vào nhau, phất đuôi đuổi ruồi hộ nhau. Con người thì sao? Trong tác phẩm này, anh muốn làm đẹp cho mọi người, và trong khi thực hiện hành động đó (gội đầu), một tình bạn có thể đã nảy sinh…

7h30 là màn trình diễn đầu tiên của Lê Huy Hoàng. Trên tầng hai của Nhà Sàn, khán giả đứng đông kín quanh nhà, để chừa lại một ô chính giữa cho nghệ sĩ. Lê Huy Hoàng cởi giày, thắt lưng – một chiếc thắt lưng của bộ đội!

Anh dùng chính chiếc thắt lưng ấy làm thước kẻ, đặt lên sàn, lấy một chiếc bút dạ đỏ để kẻ một hình vuông to ngay chính giữa sàn.

Sau đó, anh quay về điểm đặt bút vẽ đầu tiên, cố tô lại theo đường vừa kẻ, nhưng không có thắt lưng bộ đội chỉ đường, bút lại cầm bằng tay trái, nên nét bút cứ chệch đi.

Và thế là cứ tô được một đoạn ngắn, anh lại giận dữ dùng chiếc thắt lưng đã gập đôi quất thật mạnh vào mu bàn tay hoặc cổ tay. Hành động rất dứt khoát và quyết liệt như trừng phạt bàn tay đi sai lối khiến người xem phải giật mình lo “nó” – cái bàn tay không hoàn thành nhiệm vụ ấy.

Công việc tô lại hình vuông hoàn thành cũng là lúc performance kết thúc. Lê Huy Hoàng là một người từng ở trong quân ngũ. Anh thực hiện performance này trong một ý thức kỷ luật cao độ, với một cảm giác như một người lính hoàn thành cho được nghĩa vụ của mình.

Trong không gian chính của tầng một, Vũ Hồng Ninh cùng một vị khách mời Trung Quốc bắt đầu màn trình diễn. Nghệ sĩ Nguyễn Mạnh Hùng đứng một góc với camera, chăm chú quay.

Vị khách Trung Quốc ngồi trên chiếc ghế, Ninh lấy ra một quả bóng bay trông có vẻ khá dày dặn, màu đỏ sậm, nhét dưới gầm ghế của ông, và thổi.

Bóng nổ, ai nấy đều giật mình nhưng cười vui vẻ. Quả thực, kinh khủng nhất của đời người là phải hồi hộp chờ đợi cái điều xấu mình biết sẽ xảy ra. Nó đã xảy ra là đã hết “xấu”.

Hồng Ninh và vị khách Trung Quốc sau đó ôm nhau một cái ôm cảm ơn, chia sẻ. Chợt nghĩ cảm thức chính trị của nghệ sĩ ta cũng kỳ lạ thật. Ngày ngày lên mạng ôi chao là chống Tàu, nhưng đến màn trình diễn này thì lại chịu khó chui dưới gầm một ông Trung Quốc mà thổi bong bóng!

Nhưng Vũ Hồng Ninh lý giải màn trình diễn này ra sao? Anh bảo nó nói về khoảng trống. “Đôi khi trong cuộc sống ta vô tâm nghĩ rằng khoảng trống không quan trọng, nhưng thật ra nó lại rất quan trọng. Nhà không có khoảng trống thì không thể ở, nhạc không có khoảng trống thì không nghe được, tranh không có khoảng trống thì chưa thật hoàn thiện. Với khoảng trống trong tâm hồn, ta không thể lí giải hay xử lý nó, mà phải biết sống cùng nó.” Không thể kết nối được với tác phẩm. Thực thế.

Cuối cùng là màn trình diễn của Lại Thị Diệu Hà. Cô ăn mặc khắc khổ, trải một lớp lông vũ xanh biếc ra sàn. Bên cạnh có một lồng chim nhốt một con chim con, một đĩa sâu lòng đựng dung dịch (hồ dán?)

…cứ rút một miếng lại vỗ vỗ vào mông mình, miệng lẩm bẩm nhưng đủ nghe, “Tao đã dùng mày rất lâu rồi, vì mày mà tao bị ghẻ mông, ai cũng nghĩ tao mông cong, sao người gầy thế cơ chứ….”

Diệu Hà nói, trình diễn xong, cô có cảm giác như vừa hoàn thành một sứ mạng quan trọng, cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái. Cô dự định khi kết thúc sẽ cười một nụ cười thật thà, nhưng thế rồi lại quên mất. Không sao, người ta vẫn thấy nụ cười tinh nghịch của cô trong từng giây trôi qua của màn trình diễn.
Phần trình diễn của các nghệ sĩ Việt Nam hôm nay ấn tượng nhất vẫn là tiết mục của Lại Thị Diệu Hà. Không phải vì “bạo”, vì “điên”, mà cao hơn thế, là vì “đẹp”.
Ý thức phải mang lại một cái gì “đẹp” rất rõ ràng trong phần trình diễn của Diệu Hà. Tuy cô nói tác phẩm này không có gì đâu, nhẹ nhàng thôi, nhưng ý nghĩa “tự do” của nó rất rõ, trong động tác của cô, nhất là với động tác cuối cùng: há miệng cho con chim nhỏ thoát thân.
Không nặng về ý nghĩa, nhưng khi một tác phẩm đẹp, tự phản xạ người xem sẽ phải tìm ý nghĩa cho điều mình ái mộ. Làm tốt phần “thẩm mỹ”, quả bóng “ý nghĩa” sẽ tự khắc chuyển sang chân người xem ấy mà!
*
Khai thật với bác em cũng "quê" quá. Chả hiểu món này để làm gì. Chắc thời nay cũng có nhiều người khoái nên họ hiểu nhau vậy.
ReplyDeleteHồi xưa bạn Lê Anh Hoài (Búp bê bằng bột - nick blog) tổ chức nhóm nghệ thuật trình diễn ở đường phố. Bạn làm cây cột điện, cũng có khen chê rầm rầm, nhưng ý nghĩa xã hội có lẽ dễ hiểu hơn món này. Món này chắc đi sâu "tâm linh" quá. Thời những ức chế khiến họ muốn bộc lộ ẩn ức chăng.
Em chỉ là k0 hiểu thôi, không dám bình kẻo nhỡ ai trên blog cũng khoái món này đụng chạm chít.
Thế giới đang thay đổi ạ. Hay dở thì phải chờ đợi xem nó sống tiếp hay nó teo đi.
Vụ này em không còm vì em không biết gì và hiểu gì. :)
ReplyDeleteCon người càng phát triển càng muốn trở lại sống tự do theo bản năng. Đây là điều đang diễn ra theo xu hướng mang tính toàn cầu mất rồi.
ReplyDeleteCó điều hình như em cũng thấy mình già rồi khi không "tiêu hóa" được những cách trình diễn nghệ thuật kiểu này.Đấy là còn chưa xài món nhạc "Đại - Lâm - Linh" đấy, nếu không sẽ thấy cuộc đời bỗng nhiên trở nên quái gở chả thiết sống nữa.
Ủa... vậy em cũng già mứt rùi... vì hông chịu nổi nhiệt ở đấy á... híc híc..
ReplyDeleteEm cũng thế! Chả biết mình nên còm gì nữa! Trong mấy câu tiêu đề của bài em túm lại được một câu "điên" mà thôi.
ReplyDeleteem thì thấy tùy theo từng chương trình có cái xem được có cái ko. Mà thực ra nghệ thuật này có từ lâu rồi (cái này em ccũng mới đọc được). Cọp en pệt ví dụ một đọan:
ReplyDeleteCụm từ Nghệ thuật Trình diễn bắt nguồn từ những năm 1960 ở Mỹ. Ban đầu nó được dùng để mô tả bất cứ sự kiện nghệ thuật “live” nào, bao gồm của cả các nhà thơ, nhạc sĩ, nhà làm phim, v.v… bên cạnh các nghệ sĩ hình ảnh. Nếu bạn chưa có mặt vào những năm 1960, bạn đã bỏ lỡ một loạt các “Buổi trình diễn” (Happening), “Sự kiện” (Event) và “Đêm nhạc ngẫu hứng” (Fluxus); đó mới chỉ là một vài trong rất nhiều thuật ngữ được sử dụng thời đó.
...
Cần lưu ý là, dù ở đây ta đang nói đến năm 1960 như một mốc ra đời, thì “thủy tổ” của nghệ thuật trình diễn đã lấp ló từ trước đó. Thí dụ, các buổi trình diễn “live” của những người theo trường phái Dada, kết hợp cả thi ca với nghệ thuật thị giác. Trường Bauhaus ở Đức, thành lập năm 1919, gồm một workshop sân khấu để khám phá mối liên hệ giữa không gian, âm thanh và ánh sáng. Trường Cao đẳng Black Mountain (được thành lập ở Mỹ bởi các giảng viên của Bauhaus bị phát-xít trục xuất), tiếp tục đan cài các nghiên cứu sân khấu với nghệ thuật thị giác… Tất cả những hoạt động này có trước những buổi trình diễn của thập niên 1960 những 20 năm!
...
Đến năm 1970, Nghệ thuật Trình diễn đã trở thành một thuật ngữ toàn cầu, và định nghĩa của nó cũng trở nên cụ thể hơn một chút. Nghệ thuật trình diễn có nghĩa là trình diễn trực tiếp, và là nghệ thuật, không phải sân khấu. Nghệ thuật Trình diễn cũng có nghĩa là đó là một thứ nghệ thuật không thể mua bán hay trao đổi như hàng hóa. Câu này đặc biệt quan trọng. Các nghệ sĩ trình diễn đã thấy (và đang thấy) phong trào này là một cách để mang nghệ thuật của họ đến trực tiếp với một diễn đàn công cộng, do đó loại bỏ hoàn toàn nhu cầu phải có phòng trưng bày, đại lí, môi giới, nhân viên thuế vụ và tất cả các khía cạnh khác của chủ nghĩa tư bản. Bạn thấy đấy, đây chính là một dạn phản ứng xã hội về sự thuần khiết của nghệ thuật.
http://soi.com.vn/?p=11584
Chả màn nào em "tiêu hóa" được. Chỉ thấy nổi bật ở điểm "lập dị" "điên rồ" và "bẩn" nhất là màn cuối cùng. :-((
ReplyDeletehình như em hơi nhầm lẫn giữa nghệ thuật trình diễn và nghệ thuật sắp đặt :)
ReplyDeletenghệt thuật sắp đặt đẹp hơn, dễ gần hơn :D
Mình thì càng già nữa.
ReplyDeleteMình xem, để biết, chứ không phải để thưởng thức. Bởi vì mình không thấy có cảm xúc gì qua những màn trình diễn này cả. Lớp trẻ chắc có nhiều ý kiến hơn.
Đúng là " no cơm ấm cật,dậm dựt tay chân ",học đòi mà ko đúng kiểu nhìn nó bẩn bẩn.
ReplyDeleteơ sao chả thấy đấng nam nhi nào vào còm xem ý tứ thế nào nhỉ..., sơ bộ ý kiến cho thấy đa phần chị em toàn còm 'chê', số ít trung dung..., xem ra việc tiếp nhận 1 cái mới là cực kỳ khó khăn bởi tính bảo thủ vốn có của người Phương Đông, bởi nền giáo dục phiến diện, bởi lối nghĩ không dám bộc lộ thực chất, v.v và v.v...; việc chấp nhận sự đa dạng và tự do trong mọi phương diện từ tư tưởng, chính kiến, khái niệm...còn rất lâu mới có thể 'mọc rễ' ở mảnh đất này...!!!
ReplyDeleteKhông hẳn như anh nghĩ đâu, rằng chúng ta lạc hậu bảo thủ...Mà mỗi loại hình nghệ thuật có lượng khán giả riêng của nó. Ở ta cũng như ở Tây. Mình không chê bai nhưng không thuộc nhóm khán giả yêu thích các loại hình nghệ thuật này mà thôi.
ReplyDeleteVì ngày nào các lão chẳng thấy.Có chi lạ mô? đẹp hơn,ngây thơ,trinh trắng ,thanh khiết hơn là khác.hehehe
ReplyDeleteEm không thuộc nhóm khán giả của thứ nghệ thuật này, nên không "tiêu hóa" được màn nào cả! Có lẽ già, có lẽ quê, và có lẽ cả bảo thủ... :)
ReplyDeletehihi...thì tớ còm ngay từ đầu rồi mà: "Hoặc là mình mù tịt về nghệ thuật hoặc là mình ...già mất rồi???"
ReplyDeleteTự do? Tự do một cách thái quá! Có sự nhầm lẫn chăng? Đâu là nghệ thuật và hiểu thế nào là nghệ thuật ... xem ra còn tùy thuộc vào cảm nhận của mỗi người. Ai đã từng xem những bộ ảnh nuy của Thái Phiên, chắc cũng rất thích! Đó mới gọi là nghệ thuật anh ạ.
ReplyDeletethế lại là áp đặt đấy em ơi...
ReplyDeletehehe ko thể bàn luận nghệ thuật này ở đây được vì chúng ta như những người ngọai đạo :D
ReplyDeletecái cốt lõi là người trình diễn muốn gửi tới người xem những thông diệp của riêng họ.
anh vào đọc trong blog cua cậu Sói thì sẽ rõ hơn :)
hì hì...nói nhỏ nhé...sau cái shock lúc ban đầu thì giờ ngắm lại thấy bạn DH bản lĩnh phết và ...thấy đẹp nữa đó...;
ReplyDeletecòn thì mời xem trang gốc đây để hiểu rõ hơn:
http://soi.com.vn/?p=11780
Nếu trình diễn ở nơi sang trọng thì sẽ không bị chửi như thế này... phắn lẹ :P
ReplyDeletemức độ như thế nào được gọi là sang trọng nhỉ...
ReplyDeleteHy sinh vi mot the nghiem. Dep.
ReplyDeleteTiec la khong gian xung quanh hoi nhech nhac, thieu anh sang , tao khong gian tho mong hon, bac nhi.
Uoc mo duoc bay len luon am anh con nguoi...
Em chỉ thấy... buồn nôn thôi!
ReplyDeletengẫm ra em đúng...!
ReplyDelete