Một cách chia sẻ với kẻ đồng niên không quen biết:
Nắng chia nửa bãi, chiều rồi…
Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu.
Sợi buồn con nhện giăng mau,
Em ơi! Hãy ngủ, anh hầu quạt đây.
Lòng anh mở với quạt này,
Trăm con chim mộng về bay đầu giường.
Ngủ đi em, mộng bình thường!
Ru em sẵn tiếng thùy dương mấy bờ…
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ…
- Hồn em đã chín mấy mùa thương đau ?
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi…
Đúng là "cảnh buồn người cũng chẳng vui bao giờ". Thời tiết này dễ làm con người ta buồn lắm! Trách gì anh Li "ngậm ngùi".
ReplyDeleteHix
ReplyDeleteÔi zời, tại trời thì ít, tại người thì nhiều. Hihi
ReplyDeletehix...
ReplyDeleteem lại nói đúng nữa rồi...
ReplyDeleteThôi, thế thì em dừng cho khỏi đến ô đỏ nói sai :D
ReplyDeleteAnh ơi thả 500 nhạc vào, cs gì Khanh ấy gào hay lém ạ
ReplyDeleteđã thả rồi đấy chứ, nhưng Bụ yêu cầu' cs gì Khanh' thì ...chiều
ReplyDeletetại em vào qua đt nên hông nhìn thấy, giờ thấy rồi ạ :))
ReplyDeleteLá rầu.
ReplyDeleteEm ở xa thế này còn cảm thấy ngậm ngùi trào đến tận cổ: huhuhuhuuuuuuu.để chia sẻ :-((
ReplyDeletelá rầu...không!!!
ReplyDeletehưc...
ReplyDeleteHaizzzzz.... chắc hôm ấy,... bị cúp điện, anh Li nhà ta phải quạt tay hầu nàng nào đấy nên mới than thở nè... hehe...
ReplyDeleteÔng buồn lảm nhảm mấy câu
ReplyDeleteBà buồn bỏm bẻm nhai trầu ...là vui
:))
haizzzzzzzzzzzzza.........................
ReplyDeleteÔng buồn ông ngoắc cần câu
ReplyDeleteBà buồn... tự ngoáy cối trầu là xong
:))
Ông buồn co quắp lưng còng
ReplyDeleteBà buồn cuốn chặt chăn bông ngáy khò
Khò khò...