Có nghe nắng ngả màu dưa khú, óng ả tằm tơ chuyển võ vàng! Có nghe đôi phút miền hoang hoải, lạc tới miền ta hay ta sang... Ừ thì đầy, rỗng trong trời đất, lúc đi, lúc đến rất mơ hồ. Ừ thì có thể không đợi nữa, nhện buồn đã cạn sức giăng mơ. Ừ thì có thể, ừ có thể, mai ta lại vững dạ ngóng chờ. Ừ thì có thể, ừ có thể, sớm kia nắng lại óng sắc tơ... ...
Có nghe nắng ngả màu dưa khú,
ReplyDeleteóng ả tằm tơ chuyển võ vàng!
Có nghe đôi phút miền hoang hoải,
lạc tới miền ta hay ta sang...
Ừ thì đầy, rỗng trong trời đất,
lúc đi, lúc đến rất mơ hồ.
Ừ thì có thể không đợi nữa,
nhện buồn đã cạn sức giăng mơ.
Ừ thì có thể, ừ có thể,
mai ta lại vững dạ ngóng chờ.
Ừ thì có thể, ừ có thể,
sớm kia nắng lại óng sắc tơ...
...
Lâu quá ko gặp a!!! :)
ReplyDeleteôi sao ngạt mùi nỗi nhớ/nhện bắc cầu sang phía cá trê
ReplyDeletehihi
ReplyDeleteHồi ấy em buồn và hy vọng mình đi qua được :D
ReplyDeleteừ, 'lâu lắm rồi em không đến chơi...'
ReplyDeletelà ra thế... nên có phút...thăng hoa
ReplyDeletenỗi nhớ mỏng như tơ nhện nhỏ
ReplyDeletebẹt cả đầu trơn tuột ... cá trê !?
:) có người cười nửa miệng kìa...
ReplyDelete"Ừ thì có thể không đợi nữa,
ReplyDeletenhện buồn đã cạn sức giăng mơ."
Hay đến lịm người, bác Li ạ.
dạ nỗi nhớ mang màu dưa khú/và mùi cá trê om cùng
ReplyDeleteChuồn vào nhận lời khen của bác Yến kìa, hihi...
ReplyDeletehehe, tâm hồn ăn uống, ai bẩu không nói luôn để hỉu...
ReplyDeletehá há! ta phát hiện ra ngay nàng mà!
ReplyDeletethấy người ta đang tâm tu nên ko dám com vào :)))
Hihi... Em cũng thích bài thơ của chị AT. Mời anh qua đọc và góp ý nha http://hoanghontimpt.multiply.com/journal/item/60/60
ReplyDelete