Cây K'nia...
Voi nhà Buôn Đôn
Nhà sàn cổ của AmaKong
Cầu treo bên dòng Serepok và nếp nhà sàn đặt ở làng cafe Trung nguyên
Lần đầu tiên đến Buôn Ma Thuột (viết chuẩn theo bây giờ đó!?) sau tròn 35 năm 6 tháng ngày giải phóng miền đất này. Chuyến bay tối thứ 6 khởi hành từ Nội Bài 6pm đến BMV gần 8h. Bay bằng A320 nên cũng đỡ. Trời buổi tối Ban Mê se se như thu ngoài Bắc. Có cảm tình ngay với thành phố này từ con đường sân bay về thành phố với đường xá rộng, thưa vắng người (chết thật, giờ đi đâu cũng so sánh khoản này với Hà Nội) và rừng cây cao bên đường. Có lẽ Ban Mê còn lớn hơn Pleiku chăng với đường phố như ô cờ rộng rãi và có nhiều công viên trong thành phố mà đáng kể phải nói đến khu Biệt điện Bảo Đại với những cây cổ thụ.
Buổi chiều thứ 7, khi xong việc thong thả đến làng cafe Trung Nguyên để tận hưởng một không gian thoáng rộng nhiều cây cối với vườn cafe trồng minh họa. Một nếp nhà sàn to dài đại diện cho Cao nguyên với các loại cồng chiêng trống... Một nếp nhà cổ với các bậu cửa gỗ như của đồng bằng Bắc bộ. Yên tĩnh lạ thường...
Buổi sáng chủ nhật đi thăm Buôn Đôn hay còn gọi Bản Đôn, mình thích gọi là Bản Đôn hơn vì nó gắn liền với những gì mình biết qua sách vở ( chú voi con ở Bản Đôn, chưa có ngà nên là trẻ con...). Chặng đường từ thành phố đến Bản Đôn cũng xa tương tự như Hà Nôị đi Ba Vì và quang cảnh bên đường làm mình liên tưởng giống đất Ba vì thuở mình còn đi lính, đất đỏ và cây lúp xúp...tầm mắt cũng được trải rộng. Thăm khu cầu treo lúc lắc bên rặng đước cổ thụ trông như cây si, nhìn dòng sông Serepok đục ngầu phù sa chảy cuộn. Thăm ngôi nhà sàn cổ có mái nhọn như của người Lào lợp toàn bằng gỗ, nhà của AmaKong nổi tiếng, mua một thang thuốc mang tên ông do bà con gái đứng bán (loại thuốc này bán đầy bên ngoài) và ngắm voi Bản Đôn (chứ không cưỡi voi). Trên đường về dừng lại chụp ảnh cây K'nia hiếm hoi còn lại bên đường. Cây K'nia thật hùng vĩ, uy nghiêm nhưng thấy bảo rất khó tìm vì đã bị chặt hạ quá nhiều?!
Một cơn mưa cao nguyên ào ạt nhưng rất may chóng tạnh không ảnh hưởng đến chuyến bay đêm về Hà Nội.
Không có dịp gặp những người 'gái trai quê tôi, da nâu mắt sáng, vóc dáng hiền hòa...'
Vì tôi yếu sức rồi...Gặp không chịu nổi đâu...người ơi... hehehe
ReplyDelete
ReplyDeleteÍt ra cũng có một tấm cưỡi voi làm kỷ niệm chứ.
Mình biết vì sao bác Li không dám cưỡi voi rồi.
Cây K'nia đẹp quá anh à!
ReplyDeleteAnh giới thiệu BMT thế này thì em chỉ có nước xúc tiến đi một chuyến thôi. :)
( chú voi con ở Bản Đôn, chưa có ngà nên còn trẻ con...): thế mà anh ko thử cảm giác ngồi lưng voi 1 lần cho biết. Lần đầu em nhìn thấy cây K nia mặc dù nghe nói nhiều, kể cả bài hát về nó. Em mà lên đó thể nào cũng phải nhảy ra giữa cầu, cưỡi voi chụp ảnh tơi bời. Tiếc nhất là anh ko gặp gỡ các cô gái da nâu, mắt sáng, vóc dáng hiền hòa đấy. Nhưng dù sao anh cũng có chuyến đi thú vị, biết thêm nhiều điều, anh nhỉ!
ReplyDeleteEm chưa kịp đến Buôn Mê Thuột, nhưng em luôn nghĩ nó phải lớn hơn, sôi động, trung tâm hơn Pleiku.
ReplyDeleteAnh đi giữa mùa mưa mà gặp mưa không đáng kể là vui rồi!
Hic, cái vụ so sánh với Hà Nội thì em cũng mắc từ lâu rồi. Giờ cứ về vùng nào thoáng đãng, ít người, ít xe... là lại bật ra sự đối chiếu...
Nắng cao nguyên dường như vàng hơn, trong hơn, sáng hơn ở những nơi khác! Còn những cơn mưa thì bất chợt ào ào nhưng thoáng chút lại tạnh ngay. Thời tiết cao nguyên cũng khoáng đạt như những người dân ở đây vậy. Lần trước em đến BMT nhưng chỉ ở thành phố, không được đi vào bản như bác !
ReplyDeleteHi vọng một ngày nào đó được đặt chân đến Buôn Mê để hưởng cái sự khóang đạt, nhâm nhi chút cà fê, đặt chân lên cây cầu lắt lẻo, trèo lên ngôi nhà sàn, cưỡi voi và ôm gốc cây cơ-nia :D
ReplyDeleteem lại cứ tưởng tượng cây cơ nia khác cơ chứ :)