Followers
Tuesday, August 31, 2010
Monday, August 30, 2010
10 năm, ngày này...
Sunday, August 29, 2010
Saturday, August 28, 2010
Tuy Hòa


Đặt phòng nghỉ ở khách sạn CenDeluxe trong khu sinh thái Thuận Thảo nên được khách sạn đón tại sân bay và quãng đường từ sân bay về khách sạn không xa lắm. Sân bay Tuy hòa nhỏ xíu và dùng chung với bên quân sự nên thấy Mic đậu đầy. Khách sạn này được gọi là 5*, khá xịn nhưng còn kém xa với các khách sạn 5* có tên tuổi ở HN hay SG và đặc biệt đang có khuyến mại, giá chỉ bằng phòng 3* ở SG. Khu du lịch sinh thái Thuận Thảo rộng và là 1 tổ hợp nhiều dịch vụ. HN chẳng có nơi nào nghỉ ngơi đủ rộng như thế này. Bà chủ ở đây có lẽ có dáng sumô nhất trong các doanh nhân nữ nước Việt và 1 câu hỏi 'vô duyên' là tiền đâu mà nhiều thế. Phục thật!
Thành phố Tuy Hòa mới được đầu tư xây dựng nên phố xá rộng rãi, người thưa thớt y như ở HN buổi sớm nọ. Chiều ra bãi biển resort của Thuận Thảo để tắm. Biển sóng hơi to nên chỉ tắm 1 lúc rồi lên hồ bơi để bơi và relax. Không khí trong lành, không gian tĩnh lặng thật dễ chịu. Xem chừng bây giờ ở HN là khổ nhất vậy mà ai cũng muốn về đó?! Tối ăn tối ở tầng 17 cao nhất của khách sạn ngắm toàn bộ TP Tuy hòa từ trên cao và nhìn sang Tháp Nhạn ở phía đối diện, xa xa là bờ biển.
Khách hàng của mình làm về xây dựng. Tay Giám đốc hói trán trông phong trần vậy mà khi nói chuyện mới biết cậu ta sinh năm 77, thế mà trông già khú. Thấy bảo cậu này cũng vừa kiếm được giải Sao vàng đất Việt và sẽ trao giải trong dịp 2/9 này ở SG. Làm việc xong, tối cùng khách hàng ra bãi biển ăn đồ hải sản. Dĩ nhiên được thưởng thức món cá ngừ đại dương mà bạn khachuan mách nhưng không có dịp chứng kiến cái mặn mòi của con gái Tuy hòa như bác Yến giới thiệu dù biết mấy bạn gái của công ty khách hàng uống bia rất tốt...
Friday, August 27, 2010
Tuesday, August 24, 2010
Monday, August 23, 2010
Thiên tài không đi lẫn với bầy cừu
Hình như mình vẫn còn bị ám ảnh của hội chứng NBC, mình tự nhủ là sẽ post bài này là bài cuối liên quan đến hội chứng này ( cá nhân mình thì mình thích quan điểm của bài viết này):
Thiên tài không đi lẫn với bầy cừu?
Không có sự sáng tạo đích thực nào không đi liền hai chữ "tự do"
Mỗi người cần có khát vọng, cả dân tộc dám ước mơ? Liệu đó có thể là những tia lạc quan cho người Việt sau sự kiện Giáo sư Ngô Bảo Châu nhận Giải thưởng Fields? Chắc chắn sẽ còn nhiều câu hỏi và dự cảm hơn thế, nhưng câu trả lời hình như đang bị che khuất đâu đó chung quanh những thông tin quá nhiều về lòng tự hào Việt Nam trong những ngày vừa qua.
Ai cũng hiểu, lòng tự hào như vậy cũng sẽ nhanh chóng đi qua. Nếu nói cho đúng, hiện tượng Ngô Bảo Châu đã đi vào lịch sử toán học thế giới. Ngô Bảo Châu sẽ chẳng còn là niềm tự hào riêng của người Việt, của "nền toán học Việt Nam", "trí tuệ Việt Nam".
Nhưng rồi đây có bao nhiêu "trí tuệ Việt Nam", "trí tuệ của nền toán học Việt Nam" có thể hiểu đầy đủ về "Bổ đề cơ bản" để diễn giải và ứng dụng nó trong tư duy toán học của người Việt hay ở các lĩnh vực khác liên quan đến toán học, đến đời sống thực tiễn?
Sự bí hiểm của một nghi vấn suốt 30 năm, làm đau đầu thế giới toán học, chả lẽ cuối cùng cũng chỉ đọng lại một mớ những mơ mơ hồ hồ trong cái "niềm tự hào" kiểu phong trào kia hay sao? "Của báu" mà không đủ khả năng để dùng, hay thuộc sở hữu của đỉnh cao trí tuệ Việt Nam, nhưng thế giới lại "mượn" để dùng, và dùng rất đúng chỗ, rất hiệu quả?
Sự vượt trội của một cá nhân xuất sắc cuối cùng đã làm lộ ra một sự thật trần trụi, nói như Lão Tử đó là "thiểu thắng đa" của đạo giảm trừ (đạo Trời). Tinh tuý chẳng bao giờ thuộc về số đông. Nếu tinh tuý mà thuộc về số đông thì nó chẳng còn gì là tinh tuý nữa. Đó là con đường độc thiện kỳ thân và cả sự khổ công "tu luyện" của "hoà thượng" Thích Toán Học (blog của GS Ngô Bảo Châu) trong nhiều ngày nghiền ngẫm, suy nghiệm về "công án" Langlands.
Có lẽ lời phát biểu gây ấn tượng đến nhiều người của GS Ngô Bảo Châu và được không ít báo trích lại đó là: "Xin thưa, bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do".
![]() |
Tinh tuý chẳng bao giờ thuộc về số đông |
Không có sự sáng tạo đích thực nào mà không đi liền với hai chữ "tự do". Tại sao mỗi người phải biến mình thành một cá nhân "ăn khớp" với xã hội, ăn khớp với những lề thói mà đôi khi chúng chỉ là một mớ bảo thủ hỗn độn được một ít trí khôn ranh mãnh và một vài dữ liệu không đầy đủ của tri thức nhào nặn ra?
Mỗi người không chỉ có một cơ chế tránh bụi bẩn khi gió cát nổi lên mà chính khi nhìn thấy bụi bẩn họ mới hiểu hết được tính chất ô nhiễm của thế giới và sự cùng tồn tại bất phân ly với thanh tĩnh. Điều khác biệt lớn nhất là làm thế nào để cộng tồn, để sống với bụi bẩn khi sự che lấp, gian dối biến ảo chung quanh đời người luôn làm sai lệch nhận thức thực tế, làm giới hạn sự tự do, để người ta không dám nghĩ, không dám nói, không dám hành động và không dám tự chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm?
Câu trả lời chỉ có thể đến từ một con người dám mãnh liệt bảo vệ sự tự do, sống với tự do.
Sự "tự sướng" khôi hài
Thật lạ lùng, có không ít người trong chúng ta hoan hô giải thưởng, hoan hô câu nói đĩnh đạc ấy, trong khi ý chí thì cùn nhụt, nhận thức thì đóng khuôn bởi bao nhiêu những lề luật. Con người nô lệ cho hoàn cảnh trong những điều kiện họ hoàn toàn có quyền chọn lựa sự tự do. Vậy phải chăng có quá nhiều người không muốn tự do, nhưng thích hoà mình vào tập thể để tung hô tự do?
Nếu đúng là như vậy thì đó chính là quy luật gia tăng của "đạo tiểu nhân" mà Lão Tử nói. Khi đạo tiểu nhân gia tăng thì chữ tự do làm gì còn môi trường trong lành đích thực để hít thở. Bởi sự xâm chiếm của cái số lượng, cái mạnh, cái cứng rắn, bạo lực từ bên ngoài sẽ bành trướng và chiến thắng.
Chỉ khi đạo của tự do (tự nhiên nhi nhiên) xuất hiện thì mới có thể "lấy yếu đánh mạnh", "lấy ít địch nhiều". Chỉ có như thế mới có thể phát hiện ra hiền tài, đề cao hiền tài, mới có thể hiểu được sức mạnh và công dụng lớn có khi nằm ở những sự giản đơn (đến bất ngờ). Những phức tạp rườm rà, luân hồi lên xuống trong đời sống sở dĩ diễn ra bất tận vì con người có đặc tính "tham sinh uý tử", không biết đặt mình vào cái chỗ nguy hiểm, cái chỗ mất tự do để khao khát tự do.
Đỉnh cao trí tuệ của dân tộc làm sao có thể đến từ thói quen "khi vui thì vỗ tay vào, đến khi hoạn nạn thì nào thấy ai". Cá nhân một khi đã đánh mất tự do của chính mình thì chỉ có thể vỗ ngực tự hào với những thứ tự do vô thưởng vô phạt, mà biểu hiện thường thấy là sự tự mãn hô to lên "tôi tự hào quá, tôi sẽ đặt ngay tên con tôi là Bảo Châu để lớn lên trí tuệ của nó cũng sẽ được 'nhập dữ liệu' như thế".
Đó là sự "tự sướng" khôi hài. Vì sự mất tự do lớn nhất chính ở lúc chúng ta tranh nhau vỗ tay và tung hô sự hùng vĩ của một cá nhân về cho một tập thể, bất chấp diễn trình nhân quả, sự nỗ lực sinh tử và cô đơn tận cùng của cá nhân. "Hoà thượng" Thích Toán Học sẽ mất đi danh hiệu ngộ đạo nếu ông khuyên mọi người hãy ước mơ đến cái tự hào của giải thưởng.
Tự do sẽ sinh ra tất cả những giải thưởng cao quý nhất của loài người. Giải thưởng ấy tự động để tự do rơi trở về với khái niệm "toàn mỹ" của chính nó, có nghĩa rằng "giải thưởng" ấy phải phục vụ con người, chứ nó không phải là cái tủ trang sức chứa đựng vô số những vàng, bạc, đá quý, kim cương, đô-la, biệt thự, hay phải phục vụ cho một cá nhân, tư tưởng tự xưng là ưu tú nào...
![]() |
Không có sự sáng tạo đích thực nào mà không đi liền với hai chữ "tự do" |
Sự tự do lớn nhất của một dân tộc không phải chỉ biết chấp nhận vinh quang là của chung, còn nhục nhã thì thuộc về chúng nó. Trí tuệ, nhục nhã, sai lầm, khuyết điểm đều phải là của chung, không nhìn vào sự thực ấy, cá nhân không thể khai phóng, không thể tự cởi trói để hướng đến tự do.
Thử hình dung, nếu GS Ngô Bảo Châu không thể chứng minh được "Langlands"? Chuyện gì sẽ diễn ra cho "nền toán học Việt Nam"? Lấy giáo lý nhân quả của Đạo Phật mà soi thì sẽ thấy, một hạt giống (của gien Việt) dù có tốt đến cỡ nào, nhưng nếu gieo vào một mảnh đất cằn cỗi thì nó có muốn trổ cành xanh lá, ra hoa kết quả cũng không bao giờ được.
Ngược lại một hạt giống bình bình dù năng suất không cao nhưng gieo vào một mảnh đất màu mỡ thì nó vẫn sẽ cho ra những kết quả mong muốn. Nói gần, nói xa để những người Việt tự trọng, mến yêu, thần tượng Ngô Bảo Châu nên dành một phút để cảm ơn nước Pháp.
Có thể GS Ngô Bảo Châu vẫn cần đến giải thưởng và sự vinh danh, nhưng "hoà thượng" Thích Toán Học thì chắc chắn luôn là một chiếc thuyền rỗng đáy, đừng chở cái gì theo mình cả, dù là cái huy chương "Fields" lấp lánh ánh vàng. Chỉ có như vậy, một ngày kia thiên tài mới không đi lẫn với bầy cừu
Saturday, August 21, 2010
NBC...
Chết thật, ngẫm ra mới thấy mình là kẻ rất dễ bị ngoại cảnh tác động. Mấy hôm rồi cứ đọc suốt những thông tin liên quan đến hot even Ngô Bảo Châu. Đến nỗi tối nay vừa xem chung kết hoa hậu TG người Việt vừa đọc bằng hết 1 thớt trên 1 forum nói về NBC. Mới chán báo chí VN thật, húng hết cả lên. Mình copy bài mới nhất của Châu trên blog Thích học toán của bạn này, thấy thú vị và thích câu trả lời cuối cùng:
Tâm sự và giải đáp thắc mắc
Từ khi được thông báo về giải thưởng Fields, tức là cách đây vài tháng cho đến ngày hôm qua, là một khoảng thời gian đây lo âu đối với tôi. Lo lắng lớn về cái trách nhiệm hiển nhiên của người nhận giải đối với đất nước. Lo lắng nhỏ về cái không gian riêng tư của mình sẽ bị người khác xâm phạm.
Từ ngày hôm qua, tôi nhận được rất nhiều lời chúc mừng. Những lời chúc mừng chân thành của bạn quen và bạn không quen đã làm tan đi cái nỗi lo lớn. Xin nói lời cảm ơn chung bây giờ trước khi viết thư cảm ơn riêng đến từng người.
Từ ngày hôm qua, nỗi lo lớn đã trở thành niềm vui lớn. Nó là sự tự hào đã được nhân lên trong trái tim của triệu con người. Tôi chỉ mong ước một cách chân thành là nó sẽ ở lại trong trái tim bạn như một niềm tin nho nhỏ, được giữ gìn cẩn thận. Không phải ai cũng có khả năng để đạt giải Nobel hay Fields, nhưng ai cũng có thể sống để cuộc sống của mình có ý nghĩa.
Tôi cũng muốn tin rằng giải thưởng Fields sẽ đánh dấu một bước ngoặt, sẽ đem đến một luồng gió mới cho khoa học và giáo dục đại học ở nước ta. Cá nhân tôi quá bé nhỏ so với một dự kiến lớn như vậy. Nhưng bên cạnh bao nhiêu yếu kém, trì trệ, bảo thủ, tôi còn thấy những người lớn tận tụy vì khoa học, những bạn trẻ tràn trể niềm say mê khoa học. Hy vọng chúng ta sẽ đi cùng một con đường.
Trong những chuyện buồn nho nhỏ thì chuyện buồn to nhất liên quan đến hai ông bạn thân (Hiệp và Hoàng Anh). Có bao kỷ niệm riêng thì các bạn đã phơi lên báo nên chúng khô mất hết cả rồi. Đừng vì một niềm vui bột phát mà làm mất đi những gì quí nhất.
Chuyển sang mục giải thích thắc mắc :
1. Tôi xin cảm ơn rất nhiều người đã cho tôi lời khuyên về chuyện ở hay về. Rất tiếc rằng các lời khuyên này không cần thiết vì đây là sự hiểu lẩm xuất phát từ sự sơ suất của một số nhà báo. PTT Nguyễn Thiện Nhân chưa bao giờ đặt vấn đề mời tôi về trong nước làm việc hẳn.
2. Ông Đào Hồng Tuyển có nhã ý tặng tôi một biệt thự ở Tuần Châu. Tôi đã gọi điện cảm ơn ông và cho ông Tuyển biết là tôi không có ý định nhận quà từ các cá nhân. Quỹ khuyến học NBC, sẽ ra đời trong tương lai, có thể tiếp nhận mọi thiện nguyện từ các cá nhân và được dùng trọn vẹn cho việc khuyến học.
3. Tôi có thêm quốc tịch Pháp từ đầu năm 2010, nhưng vẫn giữ quốc tịch Việt Nam. Quốc tịch Pháp tạo điều kiện thuận lợi cho việc đi lại. Mặt khác, tôi có nghĩ trong trường hợp có cái huy chương, bên cạnh toán học VN, toán học Pháp sẽ vì thế mà được vinh danh một cách xứng đáng.
4. Có một vài bác quen biết, bình thường thì rất hiểu biết, lần này cứ thắc mắc mãi về chuyện cái bút cũ hay cái bút mới. Xin thưa với các bác, cá nhân tôi quí cái bút cũ hơn cái bút mới.
5. Có một vài bác không quen, bình thường cũng tỏ ra rất hiểu biết, lần này cứ thắc mắc về chuyện NBC là lề trái hay lề phải. Xin thưa, bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do.
Written by thichhoctoan
2010/08/20 lúc 11:25 chiều
Thursday, August 19, 2010
Wednesday, August 18, 2010
Lan man về liệu người Việt nam có được giải Fields toán học...
Sáng nay mở các trang báo mạng thấy nhất loạt đề cập đến Ngô Bảo Châu và niềm hi vọng đoạt giải Fields- được ví von như giải Noben trong lĩnh vực toán học. Tất nhiên nếu được thì hiển nhiên đó là niềm tự hào dân tộc do 1 cá nhân mang về, thế nhỡ không được thì sao, có cần 'húng' lên quá như thế không?
Mình nhớ năm lớp 10 cuối cấp phổ thông hồi đó, Việt nam lần đầu tiên đi thi giải Olympic toán quốc tế- IMO và có ngay giải thưởng với những cái tên Hoàng Lê Minh, Vũ Đình Hòa,...và thuở đó toán là một trong môn say mê của mình. Và từ đó trở đi, mình luôn theo dõi giải này cũng như thành tích mỗi năm của những học sinh VN. Nhưng sau đó mình thất vọng khi biết VN nuôi gà nòi để đi thi còn 1 số nước khác như Mỹ chẳng hạn, họ có sao thi vậy chứ không phải là chọn lựa từ những lớp chuyên nhưng thành tích của họ rất cao! Và cũng chẳng thể khẳng định tầm vóc của nền toán học VN qua số em học sinh đoạt giải IMO này.
Trở lại trường hợp của Ngô Bảo Châu. Bạn này là con nhà nòi về trí thức đấy. Bố của bạn ấy là anh ruột của sếp cũ mình ở cơ quan đo lường nhà nước. Nhà sếp có mấy anh em trai học hành đều thành đạt và có học vị, học hàm cả, riêng sếp là con út và chỉ dừng ở mức tốt nghiệp đại học nhưng nếu về đường quan lộ thì sếp lại là người thành đạt nhất... Bạn Châu nếu có được giải hôm nay thì tất nhiên là thành tựu cá nhân của bạn và gia đình bạn ấy với sự đào tạo của nền giáo dục Pháp và môi trường làm việc tuyệt vời của các trường đại học ở Pháp và Mỹ, dù gốc gác bạn đó có học chuyên toán của Đại học Tổng hợp và có 2 giải nhất IMO đi nữa. Cũng như Đặng Thái Sơn thôi, đạt được đỉnh cao là do được đào tạo tại Liên xô với những thày nổi tiếng thế giới chứ đừng nói là do thuở nhỏ học ở Nhạc viện Hà Nội!?
Thế thôi, chả nên khi vui thì vỗ tay vào (và vơ vào cho nền giáo dục Việt nam)...Tuy nhiên với cá nhân mình, mình rất hi vọng trong vài giờ nữa tên của Châu sẽ được xướng lên nhận giải thưởng cao quý này!
P.S: Cuối cùng niềm vui, niềm tự hào của dân tộc đã thành hiện thực vào hồi 12.55 trưa nay. Chúc mừng Ngô Bảo Châu và gia đình!
http://vietnamnet.vn/giaoduc/201008/Giai-thuong-Fields-xuong-danh-Ngo-Bao-Chau-930129/
Tuesday, August 17, 2010
Vui, điên, đẹp, bạo và… (Bài sưu tầm)
Post lại bài này trên mạng. Hoặc là mình mù tịt về nghệ thuật hoặc là mình ...già mất rồi???
IN: ACT
Workshop nghệ thuật do Nhà Sàn đăng cai
Hai tối quan trọng nhất: 13 – 14. 8. 2010
SOI – Cũng như tối 13. 8, tối 14. 8 có phần trình diễn của các bạn nước ngoài lẫn Việt Nam. Xin tách thành hai phần và giới thiệu lần lượt

Vừa bước vào cửa Nhà Sàn, đập thẳng vào mắt người xem là dòng chữ chạy bằng đèn nê–ông trên nền hồng rất gợi - Gội Đầu - nhìn rất giống các tiệm gội đầu đèn mờ thư giãn.

Trình diễn Gội Đầu của Bill Nguyễn sẽ diễn ra trong suốt buổi tối, khán giả có thể tùy thích ra chỗ anh gội đầu bất cứ lúc nào.

Bill nói đại ý, việc làm đẹp cho nhau, giúp nhau thư giãn trong thiên nhiên đầy những thí dụ: bọn khỉ bắt chấy cho nhau, bọn ngựa thì đứng xoay mông vào nhau, phất đuôi đuổi ruồi hộ nhau. Con người thì sao? Trong tác phẩm này, anh muốn làm đẹp cho mọi người, và trong khi thực hiện hành động đó (gội đầu), một tình bạn có thể đã nảy sinh…

7h30 là màn trình diễn đầu tiên của Lê Huy Hoàng. Trên tầng hai của Nhà Sàn, khán giả đứng đông kín quanh nhà, để chừa lại một ô chính giữa cho nghệ sĩ. Lê Huy Hoàng cởi giày, thắt lưng – một chiếc thắt lưng của bộ đội!

Anh dùng chính chiếc thắt lưng ấy làm thước kẻ, đặt lên sàn, lấy một chiếc bút dạ đỏ để kẻ một hình vuông to ngay chính giữa sàn.

Sau đó, anh quay về điểm đặt bút vẽ đầu tiên, cố tô lại theo đường vừa kẻ, nhưng không có thắt lưng bộ đội chỉ đường, bút lại cầm bằng tay trái, nên nét bút cứ chệch đi.

Và thế là cứ tô được một đoạn ngắn, anh lại giận dữ dùng chiếc thắt lưng đã gập đôi quất thật mạnh vào mu bàn tay hoặc cổ tay. Hành động rất dứt khoát và quyết liệt như trừng phạt bàn tay đi sai lối khiến người xem phải giật mình lo “nó” – cái bàn tay không hoàn thành nhiệm vụ ấy.

Công việc tô lại hình vuông hoàn thành cũng là lúc performance kết thúc. Lê Huy Hoàng là một người từng ở trong quân ngũ. Anh thực hiện performance này trong một ý thức kỷ luật cao độ, với một cảm giác như một người lính hoàn thành cho được nghĩa vụ của mình.

Trong không gian chính của tầng một, Vũ Hồng Ninh cùng một vị khách mời Trung Quốc bắt đầu màn trình diễn. Nghệ sĩ Nguyễn Mạnh Hùng đứng một góc với camera, chăm chú quay.

Vị khách Trung Quốc ngồi trên chiếc ghế, Ninh lấy ra một quả bóng bay trông có vẻ khá dày dặn, màu đỏ sậm, nhét dưới gầm ghế của ông, và thổi.

Bóng nổ, ai nấy đều giật mình nhưng cười vui vẻ. Quả thực, kinh khủng nhất của đời người là phải hồi hộp chờ đợi cái điều xấu mình biết sẽ xảy ra. Nó đã xảy ra là đã hết “xấu”.

Hồng Ninh và vị khách Trung Quốc sau đó ôm nhau một cái ôm cảm ơn, chia sẻ. Chợt nghĩ cảm thức chính trị của nghệ sĩ ta cũng kỳ lạ thật. Ngày ngày lên mạng ôi chao là chống Tàu, nhưng đến màn trình diễn này thì lại chịu khó chui dưới gầm một ông Trung Quốc mà thổi bong bóng!

Nhưng Vũ Hồng Ninh lý giải màn trình diễn này ra sao? Anh bảo nó nói về khoảng trống. “Đôi khi trong cuộc sống ta vô tâm nghĩ rằng khoảng trống không quan trọng, nhưng thật ra nó lại rất quan trọng. Nhà không có khoảng trống thì không thể ở, nhạc không có khoảng trống thì không nghe được, tranh không có khoảng trống thì chưa thật hoàn thiện. Với khoảng trống trong tâm hồn, ta không thể lí giải hay xử lý nó, mà phải biết sống cùng nó.” Không thể kết nối được với tác phẩm. Thực thế.

Cuối cùng là màn trình diễn của Lại Thị Diệu Hà. Cô ăn mặc khắc khổ, trải một lớp lông vũ xanh biếc ra sàn. Bên cạnh có một lồng chim nhốt một con chim con, một đĩa sâu lòng đựng dung dịch (hồ dán?)

…cứ rút một miếng lại vỗ vỗ vào mông mình, miệng lẩm bẩm nhưng đủ nghe, “Tao đã dùng mày rất lâu rồi, vì mày mà tao bị ghẻ mông, ai cũng nghĩ tao mông cong, sao người gầy thế cơ chứ….”

Diệu Hà nói, trình diễn xong, cô có cảm giác như vừa hoàn thành một sứ mạng quan trọng, cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái. Cô dự định khi kết thúc sẽ cười một nụ cười thật thà, nhưng thế rồi lại quên mất. Không sao, người ta vẫn thấy nụ cười tinh nghịch của cô trong từng giây trôi qua của màn trình diễn.
Phần trình diễn của các nghệ sĩ Việt Nam hôm nay ấn tượng nhất vẫn là tiết mục của Lại Thị Diệu Hà. Không phải vì “bạo”, vì “điên”, mà cao hơn thế, là vì “đẹp”.
Ý thức phải mang lại một cái gì “đẹp” rất rõ ràng trong phần trình diễn của Diệu Hà. Tuy cô nói tác phẩm này không có gì đâu, nhẹ nhàng thôi, nhưng ý nghĩa “tự do” của nó rất rõ, trong động tác của cô, nhất là với động tác cuối cùng: há miệng cho con chim nhỏ thoát thân.
Không nặng về ý nghĩa, nhưng khi một tác phẩm đẹp, tự phản xạ người xem sẽ phải tìm ý nghĩa cho điều mình ái mộ. Làm tốt phần “thẩm mỹ”, quả bóng “ý nghĩa” sẽ tự khắc chuyển sang chân người xem ấy mà!
*
Monday, August 16, 2010
Sunday, August 15, 2010
Saturday, August 14, 2010
Kém cỏi nhất???!!!
Đọc bài dưới ở Vietnamnet và một số tin khác, nhìn hiện tượng thực tế, càng thấy rõ sự kém cỏi ở thượng tầng kiến trúc. Một đất nước sẽ chỉ làng nhàng nếu những người lãnh đạo nó ...làng nhàng! Thế hệ mình đã và đang ở những cấp cao lãnh đạo, thế nhưng cứ nhìn ra thì biết...?! Dẫu ai cũng hiểu 'nhân tài là nguyên khí quốc gia' nhưng chọn lựa, khai thác sử dụng nhân tài để làm rạng danh đất nước là chuyện khác! E rằng, thời gian trôi đi, đến ngày nào đó, con cháu nói rằng: thế hệ lãnh đạo lứa tuổi 5X và 6X là lứa lãnh đạo kém cỏi nhất!
Ps. Chút lan man gì đó, không nói cá nhân nào!
http://vietnamnet.vn/chinhtri/201008/Bo-may-chi-thu-hut-duoc-thanh-phan-lang-nhang-928168/
Friday, August 13, 2010
Wednesday, August 11, 2010
Tuesday, August 10, 2010
Tàu khu trục Mỹ John S McCain (tiếp)
Cụ có nick phamtt có tên thật là Phạm Trọng Thức, hiện đang làm tại SQ Mỹ ở HN, hoài nào cụ í có cơ hội đắt giá thế và báo mạng cũng đã copy lại từ otofun! Tiêp theo này:
Em vừa từ cảng Tiên Sa về, chưa kịp ăn uống gì nhưng đáp lại thịnh tình và mối quan tâm của các bác, em nhanh chóng up ảnh về chuyến thăm của tàu khu trục USS John S McCain đến Đà Nẵng.
tàu tiến dần vào cảng lúc 8h45
By awakeptt at 2010-08-09
zoom vào 1 chút
By awakeptt at 2010-08-09
Tàu cập cảng lúc 9h15 sáng. Lễ đón diễn ra lúc 11h, dẫn đầu đoàn VN là Đại tá Vũ Đình Hiếu, Phó chỉ huy trưởng Hải quân vùng C. Các sỹ quan HQNDVN đã chào đón các sỹ quan HQ Mỹ do Đô đốc Ron Horton, tư lệnh phụ trách hậu cần khu vực Tây TBD và Trung tá Jeffrey Kim, hạm trưởng của tàu USS John S McCain.
Đô đốc Ron Horton
By awakeptt at 2010-08-09
Hạm trưởng Jeffrey Kim
By awakeptt at 2010-08-09
By awakeptt at 2010-08-09
sau lễ đón, hạm trưởng có cuộc họp báo ngắn.
By awakeptt at 2010-08-09
By awakeptt at 2010-08-09
Ông nói rất vui khi được đón tiếp nồng hậu ở VN và chuyến thăm có ý nghĩa đặc biệt khi VN và Mỹ kỷ niệm 15 năm bình thường hóa q/h.Trong thời gian thăm ĐN, tàu sẽ mời 50 sỹ quan, quân nhân HQVN thực hiện các hoạt động huấn luyện chung về tìm kiếm, cứu nạn và kiểm soát thiệt hại, được thực hiện thành nhiều buổi từ thứ 3 đến thứ 5 tuần này. Việc huấn luyện tìm kiếm, cứu nạn sẽ được thực hiện trên sa bàn. Còn huấn luyên kiểm soát thiệt hại sẽ thực hiện trên tàu, giả định có 1 vụ cháy và 2 bên sẽ thực tập chữa cháy, sơ tán, v.v... Ông hạm trưởng nói đây là bước đi quan trọng đầu tiên để tiến tới HQ 2 nước có những q/h chặt chẽ hơn.
Ông cũng khẳng định Mỹ, cũng như các nước khác trong đó có VN, chia sẻ các lợi ích chung về an ninh hàng hải và tự do đi lại trên biển.
kết thúc họp báo các PV được mời lên tham quan tàu, trong đó có PV của OF.
By awakeptt at 2010-08-09
1 sỹ quan dẫn đoàn nhà báo về phía đuôi tàu, nơi có bệ phóng tên lửa theo chiều thẳng đứng, ống phóng tên lửa harpoon và ống phóng ngư lôi
By awakeptt at 2010-08-09
bệ phóng tên lửa theo chiều thẳng đứng, có thể phóng tên lửa hành trình tomahawk hạm đối hạm/hạm đối đất hoặc MK2 hạm đối không
By awakeptt at 2010-08-09
ống phóng tên lửa harpoon hạm đối hạm
By awakeptt at 2010-08-09
ống phóng ngư lôi chống ngầm hoặc hạm đối hạm
By awakeptt at 2010-08-09
phía trên ống phóng harpoon là súng phòng không kèm radar tự tìm mục tiêu SM2
By awakeptt at 2010-08-09
đi xuống 1 tầng là sân trực thăng ở đuôi tàu. bản thân tàu USS John McCain ko mang theo trực thăng và ko có nhà chứa trực thăng
By awakeptt at 2010-08-09
By awakeptt at 2010-08-10
từ điểm này, cả đoàn phóng viên đi dọc mạn phải để lên mũi tàu
By awakeptt at 2010-08-10
By awakeptt at 2010-08-10
ở mũi tàu là 1 dàn phóng tên lửa theo chiều thẳng đứng nữa gồm 32 ống (phía sau có 64 ống)
By awakeptt at 2010-08-10
By awakeptt at 2010-08-10
trước dàn tên lửa là 1 khẩu đại bác MK45 cỡ nòng 5 inch (127 ly) nạp đạn tự động
By awakeptt at 2010-08-10
và đương nhiên phải có neo cho tàu, gồm 2 chiếc là neo giữa và neo mạn trái
By awakeptt at 2010-08-10
từ mũi tàu nhìn về đài chỉ huy
By awakeptt at 2010-08-10
em cũng chụp 1 tấm làm kỷ niệm
By awakeptt at 2010-08-10
từ mũi tàu, cả đoàn đi lên đài chỉ huy, trên đường đi, em nhìn thấy bên mạn trái là 1 loạt ống phóng pháo sáng để lừa tên lửa tầm nhiệt (flare decoy)
By awakeptt at 2010-08-10
By awakeptt at 2010-08-10
bên trong đài chỉ huy+buồng lái đây ạ
đây là bảng điều khiển, trong đó có vô lăng để điều khiển bánh lái và 2 cần điều khiển tốc độ của 2 chân vịt
By awakeptt at 2010-08-10
By awakeptt at 2010-08-10
thiết bị GPS
By awakeptt at 2010-08-10
By awakeptt at 2010-08-10
radar mặt biển
By awakeptt at 2010-08-10
ghế hạm trưởng, bên phải
By awakeptt at 2010-08-10
ghế sỹ quan điều hành
By awakeptt at 2010-08-10
trong buồng lái còn có thiết bị sonar (săn ngầm)
By awakeptt at 2010-08-10
cờ tín hiệu, mỗi chiếc tương đương với 1 số hoặc 1 chữ cái, khi ghép lại theo những mật mã, tàu có thể gửi đi thông điệp cho các tàu đồng đội. trước đây em cứ tưởng người ta treo cờ cho đẹp hehe
By awakeptt at 2010-08-10
1 số gương mặt
By awakeptt at 2010-08-10
By awakeptt at 2010-08-10
em chụp thêm 1 kiểu kỷ niệm trước khi về
By awakeptt at 2010-08-10
1 vài chiếc chụp từ cầu tàu
By awakeptt at 2010-08-10
By awakeptt at 2010-08-10
Bộ đội Biên phòng bố trí 1 tàu bảo vệ vòng ngoài
By awakeptt at 2010-08-10
By awakeptt at 2010-08-10
từ tàu USS John S McCain nhìn về cầu Thuận Phước
By awakeptt at 2010-08-10
hình như cái ăng ten này để bắt VTV1 cho thủy thủ xem (just kidding)
By awakeptt at 2010-08-10
hôm nay em thấy có 2 anh lính đứng gác ở mũi và đuôi tàu
By awakeptt at 2010-08-11
By awakeptt at 2010-08-11
By awakeptt at 2010-08-11

By awakeptt at 2010-08-11

By awakeptt at 2010-08-11
1 trong 4 radar phòng không, có thể theo dõi toàn diện 360o quanh tàu

họng tiếp dầu, ở mũi tàu và đuôi tàu đều có

By awakeptt at 2010-08-11
By awakeptt at 2010-08-11
2 xuống cứu hôj bên mạn phải, mỗi chiếc chở được 18 người

By awakeptt at 2010-08-11
nhìn toàn cảnh tàu các cụ thấy có 2 khối cấu trúc bên trong là 2 động cơ (có ống khói đen nhô lên), giữa 2 khối này là 4 thiết bị tạo sóng gây nhiễu chống tên lửa đối phương
By awakeptt at 2010-08-11
cận cảnh thì các thiết bị đó trông thế này
By awakeptt at 2010-08-11
By awakeptt at 2010-08-11
rải rác quanh tàu là súng máy hạng nhẹ cỡ nòng 12 ly 7, nhưng họ đã bọc kín để tránh bị khí hậu biển làm hỏng
By awakeptt at 2010-08-11
By awakeptt at 2010-08-11
By awakeptt at 2010-08-11
By awakeptt at 2010-08-11

By awakeptt at 2010-08-11
la bàn từ tính

By awakeptt at 2010-08-11
các loại tín hiệu báo động khác nhau

By awakeptt at 2010-08-11
phù hiệu trên áo có nhiều ý nghĩa, chứng nhận là người lính này đã phục vụ ở nhiều chiến trường khác nhau và biết sử dụng nhiều vũ khí, thiết bị

By awakeptt at 2010-08-11
khẩu pháo này có tầm bắn tới 12 dặm, tương đương gần 20km, cái hộp nhỏ cạnh nòng là 1 cái radar để đo tốc độ, khoảng cách

By awakeptt at 2010-08-11
nhà tàu hôm nay nói với em là các tên lửa được nạp ở cảng, 1 khi rời khỏi cảng là chỉ có thể bắn với số tên lửa mang theo, không thể bắn xong lại nạp tiếp ở ngoài khơi. họ cũng nói thêm là tên lửa harpoon là loại xuyên phá chứ không phải là loại tiếp xúc là nổ

By awakeptt at 2010-08-09
phòng ăn sỹ quan

By awakeptt at 2010-08-11

By awakeptt at 2010-08-11
phòng ăn thủy thủ

By awakeptt at 2010-08-11
máy cung cấp các loại đồ uống

By awakeptt at 2010-08-11
siêu thị trên tàu

By awakeptt at 2010-08-11