Ngủ đến 8h mới dậy vì đêm qua rét quá, cái chăn không đủ ấm. Sáng nay trời nhiều mây chứ không xanh trong như chiều qua và cũng lạnh hơn. Ra phố ăn sáng và uống cafe Lào. Dự định sẽ lang thang ngắm chùa nên khi đi qua Hoàng cung thấy mở cửa lại ghé vào.
Hôm nay đã có rất nhiều người đến tham quan. Vé vào thăm bảo tàng là 20.000 kip (đắt gớm). Nhà cháu nghiêng ngó di sản còn lại của 4 đời triều vua Lào gần đây và chỉ mới kết thúc vào năm 1975. Mới thấy các vua Lào có vẻ nghèo hơn...vua Việt đời Nguyễn (dĩ nhiên càng thua xa vua thời hiện đại). Quốc gia Phật giáo nên thấy có vẻ không cầu kì vật chất chăng...
Dời Hoàng cung tiếp tục đi dọc theo phố chính ngắm và chụp phố cổ. Phảng phất như Hội an.
Du khách có vẻ đông hơn dân bản xứ.
Dọc theo con phố chính này có rất nhiều chùa.
Nhà cửa, chùa chiền ở Luang Prabang đều theo phong thái mở như tính cách hiền hòa, thân thiện, chân thật của con người nơi đây.
Đích đến của nhà cháu là Chùa Wat Xiêng Thong ở cuối con đường này. Đó là 1 trong ngôi chùa cổ nhất ở Luang và vé vào cửa cũng là 20.000 kip.
Cũng giống như 1 số chùa khác nhà cháu vừa ghé, đều có các bức tranh tường độc đáo. Chùa có khoảng sân rộng và hôm nay du khách cũng khá đông.
Chùa vừa được tu bổ lại theo 1 dự án tài trợ của Chính phủ Mỹ. Thăm chùa xong nhà cháu đi tắt qua 1 con phố nhỏ ra 1 con đường khác chạy dọc theo con sông Nậm Khan, nhánh sông bắt nguồn từ sông Mekong.
1 Phố xá khu này vắng vẻ, yên tĩnh. Thấy đi tiếp cũng khá xa nên nhà cháu quay về, lần này đi theo con phố dọc sông Mekong song song với phố chính. Phố này nhiều guest house, đại lí du lịch, các nhà hàng dọc theo bờ sông và xe tuk tuk đỗ chờ đón khách.
Bến thuyền đi du ngoạn dọc sông Mekong cũng nằm ở đây. Đi bộ mỏi chân nên ghé vào 1 tiệm massage để massage chân. Xong mới thấy đáng ra phải thử massage Lào xem thế nào vì giá vé như nhau ... hehe.
Rồi nhà cháu vào thăm lại chùa Wat Mai, chiều qua nhà cháu cũng đã ghé đây vì rất gần nơi nhà cháu ở nhưng vì chùa đóng cửa nên chỉ đứng ngắm ngoài sân. Wat Mai là ngôi chùa có 5 mái độc đáo.
Nhìn 1 sư thày thũng thẵng đi dạo sân chùa, nhà cháu cũng nhẹ nhàng tập đi theo như 1 cách thử thiền hành mà nhà cháu đã đọc trong sách thiền mà chưa 1 lần thử nghiệm. Quả thật thấy bước chân nhẹ tênh, chậm rãi theo từng bước đi, mọi thứ như lắng xuống...
Chiều tà nhà cháu leo lên ngọn đồi Phou si và vé cũng là 20.000 kíp. Dòng du khách lũ lượt xem ra thu vào cũng kha khá.
Leo các bậc lên đỉnh cũng mất sức ra phết nhưng bù lại từ đây có thể ngắm toàn cảnh của thành phố, sông Mekong, sông Nam Khan và các dãy núi xa xa.
Tầm mắt được trải rộng, tuyệt nhiên không có ngôi nhà cao tầng nào trong thành phố.
Ngồi tận hưởng phong cảnh và chờ ngắm hoàng hôn. Trời hôm nay hơi nhiều mây nhưng cuối cùng vẫn được chứng kiến mặt trời ló khỏi đám mây tỏa tia nắng xuống dòng Mekong hùng vĩ.
Sực nhớ không biết từ bao lâu rồi nhà cháu chả có cái thư thái ngắm hoàng hôn như thế này.
Xuống núi khi trời bắt đầu nhá nhem, chợ đêm đã hình thành.
Đi ăn tối để rồi về nghỉ ngơi tối còn ra xem bạn Lào tổ chức đón năm mới thế nào...
No comments:
Post a Comment