mềnh cop vào 1 nơi nhưng bị xóa vì không hài lòng chủ nhà, quên khuấy mất là sao không đem về nhà mềnh, ít ra bài này của ông Thái Bá Tân này cũng phù hợp với tiểu phẩm trên và có cả... tính thời cuộc:
TỰ BẠCH
Nói thật với các bác Điều vẫn giấu xưa nay. Sẽ khối anh nhảy cẫng, Mắng thế nọ thế này.
Nhẫy cẫng thì nhảy cẫng. Việc họ làm cứ làm. Tôi chưa hề, thú thật, Tự hào người Việt Nam.
Tôi đi bốn mươi nước, Làm gì và đi đâu Liên quan đến cái xấu, Tôi bảo tôi người Tàu.
Một lần ở nước Bỉ, Ngủ với một em Tây. Nó bảo: Tàu giỏi quá! Tôi suýt nói: Việt đây!
Duy nhất chỉ lần nọ, Ở Havard, người ta Khen tiếng Anh tôi giỏi. Tôi đáp: Việt Nam mà.
Chứ nói chung là nhục. Nhục phải làm thằng dân Một nước giỏi nói phét, Lãnh đạo thì ngu đần.
Riêng hai chữ “cộng sản” Đã đủ nói phần nào. Làm thằng dân cộng sản Có gì mà tự hào?
Mà tự hào sao được Khi mấy triệu dân ta Vượt biên, thà chết biển Hơn phải chết ở nhà!
Tự hào là yêu nước. Yêu nước phải biểu tình. Mà biểu tình nó oánh. Quân ta oánh quân mình.
Tóm lại là nhiều lắm. Ngẫm là sẽ thấy ngay Rằng tôi nói cũng đúng Cái điều khó nói này.
Tôi là người yêu nước, Cả lời nói, việc làm, Và là người trước hết Tự hào người Việt nam
Khi dân ta được nói, Được mặc đẹp, ăn no, Không phải hô khẩu hiệu, Nôm na là tự do.
Lúc ấy thì chắc chắn Cả khi ngủ với Tây, Tôi cố gắng ngủ tốt, Rồi nói: Việt Nam đây!
PS. Nhớ năm mười chín tuổi, Có một em rất xinh, Người Chile, Nam Mỹ, Tự nhiên nó mê mình.
Nó cho trèo lên bụng. Ừ, cho trèo thì trèo. Nhưng mà rồi thất bại. Nhìn mặt nó buồn thiu.
Còn tôi thì thấy nhục, Vì đó là lần đầu Được biết mùi phụ nữ, Mà biết đếch gì đâu.
Em ấy nghĩ người Việt Đánh thằng Mỹ giỏi sao, Nên muốn thử để biết “Chuyện ấy” giỏi thế nào.
Thế mà tôi thất bại. Mất sĩ diện quốc gia. Muốn chui mẹ xuống đất, Vừa nhục vừa xót xa.
Vấn đề là quốc thể, Chứ không phải cá nhân. Cũng tại do tôi ngốc, Sau mới ngộ ra dần.
Rằng mình thua là phải. Chưa thi đấu sân mình Đã đòi đá quốc tế Để cho tụi nó khinh.
Âu cũng là bài học Cho thế hệ cháu con: Đánh Tây là phải thắng, Quyết một mất, một còn.
Chỉ riêng cái chuyện ấy Tôi không hề tự hào Làm thằng trai nước Việt. Các bác biết vì sao. - Thái Bá Tân-
Thú vị thật.
ReplyDeleteEm xin phép anh mang về nhà em để mọi người cùng đọc nhé!
hồn nhiên đi em...:D
ReplyDeleteĐưa về từ sáng rồi ạ.
ReplyDeletemềnh cop vào 1 nơi nhưng bị xóa vì không hài lòng chủ nhà, quên khuấy mất là sao không đem về nhà mềnh, ít ra bài này của ông Thái Bá Tân này cũng phù hợp với tiểu phẩm trên và có cả... tính thời cuộc:
ReplyDeleteTỰ BẠCH
Nói thật với các bác
Điều vẫn giấu xưa nay.
Sẽ khối anh nhảy cẫng,
Mắng thế nọ thế này.
Nhẫy cẫng thì nhảy cẫng.
Việc họ làm cứ làm.
Tôi chưa hề, thú thật,
Tự hào người Việt Nam.
Tôi đi bốn mươi nước,
Làm gì và đi đâu
Liên quan đến cái xấu,
Tôi bảo tôi người Tàu.
Một lần ở nước Bỉ,
Ngủ với một em Tây.
Nó bảo: Tàu giỏi quá!
Tôi suýt nói: Việt đây!
Duy nhất chỉ lần nọ,
Ở Havard, người ta
Khen tiếng Anh tôi giỏi.
Tôi đáp: Việt Nam mà.
Chứ nói chung là nhục.
Nhục phải làm thằng dân
Một nước giỏi nói phét,
Lãnh đạo thì ngu đần.
Riêng hai chữ “cộng sản”
Đã đủ nói phần nào.
Làm thằng dân cộng sản
Có gì mà tự hào?
Mà tự hào sao được
Khi mấy triệu dân ta
Vượt biên, thà chết biển
Hơn phải chết ở nhà!
Tự hào là yêu nước.
Yêu nước phải biểu tình.
Mà biểu tình nó oánh.
Quân ta oánh quân mình.
Tóm lại là nhiều lắm.
Ngẫm là sẽ thấy ngay
Rằng tôi nói cũng đúng
Cái điều khó nói này.
Tôi là người yêu nước,
Cả lời nói, việc làm,
Và là người trước hết
Tự hào người Việt nam
Khi dân ta được nói,
Được mặc đẹp, ăn no,
Không phải hô khẩu hiệu,
Nôm na là tự do.
Lúc ấy thì chắc chắn
Cả khi ngủ với Tây,
Tôi cố gắng ngủ tốt,
Rồi nói: Việt Nam đây!
PS.
Nhớ năm mười chín tuổi,
Có một em rất xinh,
Người Chile, Nam Mỹ,
Tự nhiên nó mê mình.
Nó cho trèo lên bụng.
Ừ, cho trèo thì trèo.
Nhưng mà rồi thất bại.
Nhìn mặt nó buồn thiu.
Còn tôi thì thấy nhục,
Vì đó là lần đầu
Được biết mùi phụ nữ,
Mà biết đếch gì đâu.
Em ấy nghĩ người Việt
Đánh thằng Mỹ giỏi sao,
Nên muốn thử để biết
“Chuyện ấy” giỏi thế nào.
Thế mà tôi thất bại.
Mất sĩ diện quốc gia.
Muốn chui mẹ xuống đất,
Vừa nhục vừa xót xa.
Vấn đề là quốc thể,
Chứ không phải cá nhân.
Cũng tại do tôi ngốc,
Sau mới ngộ ra dần.
Rằng mình thua là phải.
Chưa thi đấu sân mình
Đã đòi đá quốc tế
Để cho tụi nó khinh.
Âu cũng là bài học
Cho thế hệ cháu con:
Đánh Tây là phải thắng,
Quyết một mất, một còn.
Chỉ riêng cái chuyện ấy
Tôi không hề tự hào
Làm thằng trai nước Việt.
Các bác biết vì sao.
- Thái Bá Tân-
Cô này làm các trai của mình khó chịu hén.
ReplyDeletedạ không bác à, tôi thấy cô ấy nói cũng chả hề sai...:), thật !
ReplyDelete