Followers

Thursday, March 31, 2011

Lan man của 1 fan Nhạc Trịnh...

Khi nào đủ tĩnh tâm thì viết vài dòng...

Chiều thứ 7, bất thành những cuộc hẹn và ngồi một mình ở văn phòng, thế có được coi là tĩnh tâm chưa bởi xung quanh trống vắng? Chắc là chưa nhưng sẽ phải ngồi lại để viết vài dòng kẻo chả có thể ghi lại được cái cảm giác của tối nọ khi ngồi nghe lại Sơn Ca 7, hồi tưởng những gì nhạc Trịnh đã đi qua mình hơn ba chục năm qua và giật mình khi thấy thuở mình bắt đầu biết nhạc Trịnh thì Ông cũng chưa đến tuổi 40. Và chắc cũng khó có thể ghi lại được hết những cảm xúc của mình…

Mình biết đến một số bài hát của Trịnh, dĩ nhiên ở lứa tuổi mình, sau ngày đất nước thống nhất nhưng mốc có thể nhớ và ghi nhận đó là năm 1979 khi tốt nghiệp ĐH và học Sĩ quan dự bị. Hồi đó ở chung phòng với mấy bạn khoa Vô tuyến và có người có cái cat-xet cục gạch (tài sản quý hiếm nếu sinh viên thuở đó có). Những băng cát-xet như Sơn ca 7, Nhạc trẻ 2…được mở nghe suốt vào những buổi tối. Đặc biệt có 1 bạn hồi đó đã thể hiện sự mê Trịnh như thuộc làu đoạn mở đầu của Sơn ca 7 hay có thể kể mọi người nghe lai lịch của 1 số bài hát của Trịnh như Cát bụi, Diễm xưa, Phúc âm buồn… Và từ đó mình thuộc list bài hát của Sơn ca 7 cũng như nhiều bài hát khác của Trịnh ở 1 vài băng Sơn ca khác. Rồi sau đó là những năm quân ngũ và đó là thời gian nhạc Trịnh ‘ám’ vào mình cùng với mối tình lận đận long đong với cô sinh viên trường Y. Một thời sống khá yếm thế:

“Khi bước chân ta về
Đêm khuya nhìn đường phố
Thành phố hoang vu
Như một lần qua cuộc tình
Làm sao em biết đời sống buồn tênh”

Cái cảm nhận rất thật cho mình khi một tối thứ 7 nào đó chen chúc trên chiếc xe buyt từ Sơn tây về Hà nội để đi chơi với người yêu và rồi ra về trong hoang vắng. Cái cảm giác ‘ Một người về đỉnh cao/ một người về vực sâu/ để cuộc tình chìm mau/ như cánh chim cuối đèo” sao thật trĩu nặng. Sự ám ảnh của vùng đất Ba vì chìm trong mây mù còn theo mình đến bao năm sau này.

“Còn bao lâu cho thân thôi lưu đày chốn đây
Còn bao lâu cho thiên thu xuống trên thân này
Còn bao lâu cho mây đen tan trên hồn người
Còn bao lâu tôi xa em xa anh xa tôi”

Rồi sau đó là cuộc sống gia đình vất vả của thời hậu bao cấp, nhớ những tối mất điện ( mà có điện thì cũng chỉ le lói như con đom đóm, toàn phải dùng bóng 110V cho mạng điện 220V để sáng hơn), nghêu ngao hát Trịnh mà thấy thương thân, thương người…

“Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi mệt nhoài…”

Một cơ hội duy nhất trong đời mình có dịp gặp Trịnh Công Sơn. Đó là trong một cuộc hội thảo về biển do Cục Môi trường tổ chức, vào hè năm 1986 thì phải, khi kết thúc hội thảo có mời 1 đoàn ca nhạc đến biểu diễn trong đó có Trịnh khi ông cùng đoàn này vừa đi biểu diễn ở Liên xô về. Mình nhớ có phần giao lưu Trịnh sẽ hát các bài do khán giả yêu cầu, mình có gửi lên bài Biển nhớ nhưng có thể thời điểm nhạy cảm thời đó mà ông đã không hát bài này và nói lí do là bài hát sáng tác đã lâu rồi và không nhớ hết. Sau buổi diễn mình đưa cuốn sổ công tác của mình ra xin chữ kí của ông (thuở đó chả ai đi xin chữ kí cả nên chả có cảnh chen lấn xô đẩy!!!). Ông hỏi tên mình rồi viết mấy chữ: Thân tặng Tân nhân Hội nghị về biển và kí tên rồi bên cạnh chữ kí là phác họa TCS đeo kính. Chứ kí thời đó của Trịnh mình ít thấy xuất hiện trên báo chí sau này, chữ kí có nét đè ngang bên trên kéo dài từ chữ T sang phải. Chứ kí thời đó hình như cũng đang thể hiện sự tiến thoái lưỡng nan của ông???!!!

“Tiến thoái lưỡng nan
Đi về lận đận
Ngày xưa lận đận
Không biết về đâu
Về đâu cuối ngõ
Về đâu cuối trời
Xa xăm tôi ngồi
Tôi tìm giấc mơ
Xa xăm tôi ngồi
Tôi tìm lại tôi ...

Tiến thoái lưỡng nan
Đi về lận đận
Ngày nay lận đận
Là ... giọt hư không”

Sau những thời gian dài bươn chải kiếm sống và già dặn hơn, mình nghe Trịnh đã điềm tĩnh hơn, có chút thanh thản để gặm nhấm những lắng sâu về thân phận con người, về thế sự thời cuộc…  Nhưng vẫn không thoát ra được một tâm trạng man mác!

 

Không còn không còn ai
Ta trôi trong cuộc đời
...Ta phiêu du một đời
Hương trầm có còn đây
Ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi
Ta ru ta ngậm ngùi...

 

Tối 1/4/2001 mình đang ngồi uống nước với bạn bên sông Hàn ở Đà nẵng trong một đợt công tác thì nghe tin Trịnh vừa dời cõi tạm. Ngay tối đó mình đã được xem trên TV Đà nẵng 1 chương trình bài hát của Trịnh do 1 số ca sỹ trẻ hát trong khi đó VTV mấy hôm sau mới đưa tin. Khi trở về nhà mình lục tìm lại cuốn sổ có chữ kí của Trịnh thì than ôi nó đã nằm đâu đó không hay trong gánh đồng nát từ bao giờ sau những lần dọn nhà…

 

Thời gian trôi đi quá nhanh, 'Đời người như gió qua', 10 năm- 1 thập kỉ không thấy còn lê thê như hồi còn nhỏ. Có thể thời cuộc đang dần thay đổi, với Trịnh quả thật từ sau khi ông mất nhiều người nhắc đến ông hơn thời ông còn sống!?

Tôi tin rằng cái ngày mà Trịnh được vinh danh là một NHÀ VĂN HÓA LỚN của dân tộc sẽ không xa…

( Như một nén hương thắp tưởng nhớ Trịnh theo cách của tôi!)

Tối qua, yên ắng ngồi nghe trọn bộ đĩa Sơn Ca 7. Lâu lắm mới nghe lại 17 bài hát của Sơn Ca 7, bắt đầu với Tuổi Đá Buồn và kết thúc với Nghe Những Tàn Phai, hic...

Suu tam: Cù Trọng Xoay - Xăng ( Cải biên từ bài Mây lang thang )

Wednesday, March 30, 2011

Ngày cuối tháng, cuối quý và lâu lắm Hà Nội mới thấy ngày nắng đẹp...

Chợ buồn

Chợ buồn đem bán những vui
Đã mua được cái ngậm ngùi chưa em.

Chợ buồn bán nhớ cho quên
Bán mưa cho nắng, bán đêm cho ngày.

Chợ buồn bán tỉnh cho say
Bán thương suốt một đời này cho yêu.

Tôi giờ xa cách bao nhiêu
Đem thơ đổi lấy những chiều tương tư.

 

Thơ Đồng Đức Bốn

Monday, March 28, 2011

Còn tuổi nào cho em

Tối qua xem chương trình truyền hình trực tiếp 10 năm Nhớ Trịnh Công Sơn có nghe nhà thơ Nguyễn Duy nhắc đến người tình có tên Dao Ánh của ông và bài hát " Còn tuổi nào cho em" là dành tặng người tình này:

Trích trên net:

" bài Còn tuổi nào cho em - được kể rõ trong thư viết từ Blao 3.12.1964: “Những buổi sáng này anh lại đi qua từng bãi sương mù và từng bãi hoa cỏ tím. Mặt trời lên, hoa cỏ trông xa như tơ tím ngát. (...) Những ngày nằm vùi ở đây không còn ai, anh đã ngồi trong mùng và viết xong bản: Còn tuổi nào cho em...”. Bản ấy được nhắc lại trong thư viết ở Đà Lạt chiều cuối năm 31.12.1964: “Chỉ còn hai giờ nữa là năm sẽ hết. Ánh ơi, Ánh ơi, Ánh ơi, Ánh ơi, anh đi ra phố uống rượu một tí rồi sẽ về viết tiếp cho Ánh, Ánh nghe. Tất cả những gì linh thiêng nhất anh đã kết tụ lại để nghĩ về Ánh cho một ngày một đêm một giờ cuối cùng của năm… Ánh có buồn lắm không. Hãy ngước mắt lên cho anh nhìn. Mây sẽ kết trên vùng mắt đó. Anh đã nói thế trong lời ca Còn tuổi nào cho em cho Ánh, có bằng lòng thế không Ánh?”.

Và đây là lời bài hát:

Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may

Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời
Xin cho tay em còn muốt dài
Xin cho cô đơn vào tuổi này
Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài

Em xin tuổi nào còn tuổi nào cho nhau
Trời xanh trong mắt em sâu
Mây xuống vây quanh giọt sầu
Em xin tuổi nào
Còn tuổi trời hư vô
Bàn tay che dấu lệ nhòa

Ôi buồn!
Tuổi nào ngồi khóc tình đã nghìn thu
Tuổi nào mơ kết mây trong sương mù
Xin chân em qua từng phiến ngà
Xin mây xe thêm mầu áo lụa
Tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ

Ờ, gần nửa thế kỷ bài hát này, cụm từ láy 'Tuổi nào...' sao vẫn da diết, khắc khoải...đến thế. Ôi cái câu kết " Tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ"... Đến tuổi này ta vẫn mong chờ mà...!


Note: Ngay tối qua trong khi chương trình 10 năm Nhớ Trịnh Công Sơn đang diễn ra mà em Chuồn đã kịp ra một entry " Nghe Trịnh" cực phê, dường như đó cũng là một sự thăng hoa cảm xúc...

Xem tại đây http://tangtinhtinh2.multiply.com/journal/item/3323/3323?replies_read=33

Saturday, March 26, 2011

Phát biểu của Ông Nguyễn Minh Thuyết tại Quốc hội

Note: Mình vốn phường giá áo túi cơm, huhu, nhưng thấy cần copy bài này từ Nguyễn Xuân Diện blog nguyên văn bài phát biểu chiều qua tại Quốc hội của nghị sĩ Nguyễn Minh Thuyết để nghiền ngẫm. Thấy đây là một bài phát biểu tâm huyết, có lý có tình, có kềm chế...xứng là kẻ sỹ Bắc Hà:

Phát biểu của Ông Nguyễn Minh Thuyết, đại biểu Quốc hội đòan Lạng Sơn,
tại Quốc hội chiều 26 tháng 3 năm 2011.

Kính thưa Quý Vị Chủ toạ,
Kính thưa Quý vị Đại biểu,


Các đại biểu phát biểu trước tôi đã đánh giá cao kết quả phát triển kinh tế - xã hội và sự điều hành của Chính phủ trong năm 2010, đồng thời cũng chỉ ra những hạn chế trong điều hành và kiến nghị những giải pháp, những vấn đề cần quan tâm.

Tôi nghĩ ở đời có hai đối tượng rất dễ bị chê một cách nghiêm khắc. Một là chồng bị vợ chê. Hai là Chính phủ bị Quốc hội chê. Không có ai thương yêu chồng hơn là vợ nhưng vì muốn ông chủ gia đình thật tốt nên vẫn phải chê. Không ai thương yêu Chính phủ hơn đại biểu Quốc hội. Nhưng muốn có một Chính phủ tốt thì cứ phải chê.

Thứ hai, theo tôi có 2 đối tượng cũng dễ bị khen một cách ngoại giao. Một là phụ nữ được người khác giới khen. Không ai chê phụ nữ bao giờ. Thứ hai là lãnh đạo được cấp dưới khen hay được các nhà ngoại giao khen thì cũng phải sàng lọc. Tôi tin Chính phủ sẽ sàng lọc những cái gì chê là đúng, cái gì khen là đúng để tiếp tục phấn đấu.

Trong Báo cáo của Chính phủ, tôi thấy có rất nhiều điều cần tán thành, nhiều điều cần chia sẻ. Nhưng có một điều mà nó át tất cả những tán thành, những chia sẻ ấy chính là về vụ Vinashin. Có thể nói sau khi công bố Báo cáo của Phó Thủ tướng thường trực Nguyễn Sinh Hùng, rất nhiều cử tri gọi điện cho tôi. Người ta đặt những câu hỏi mà tôi thấy rất khó trả lời.

Câu hỏi thứ nhất là tại sao Bộ Chính trị lại kết luận như vậy trước khi có kết luận thanh tra. Đành là cái nhìn của Đảng rộng hơn thanh tra nhiều lắm, nhưng ít nhất phải có cơ sở kết luận của thanh tra đã.

Thứ hai, tại sao Bộ Chính trị không ký một văn bản thông báo với Quốc hội mà lại thông báo qua đồng chí Phó Thủ tướng thường trực, qua Báo cáo của Chính phủ.

Thứ ba, cử tri cũng muốn biết đồng chí A, đồng chí B trong Chính phủ có những hạn chế gì, có những ưu điểm gì trong điều hành Vinashin, trên cơ sở đó cử tri người ta dễ nhất trí nếu như mình thấy rằng không đến mức phải kỷ luật. Tôi cho chỗ này nên công bố một cách rất rõ ràng như thế. Nếu không cử tri rất buồn. Người ta rất phân vân. Và Quốc hội chúng ta không hoàn thành được nhiệm vụ trước cử tri, Chính phủ cũng không hoàn thành được nhiệm vụ trước cử tri.

Lúc nãy, phát biểu trước tôi, đại biểu Đặng Như Lợi có kiến nghị Quốc hội cần hoàn thành nốt món nợ với cử tri, từ nay đến tháng 7 cũng phải lập Ủy ban lâm thời để điều tra về trách nhiệm của các đồng chí trong Chính phủ và có một kết luận để cho nhân dân tán thành, người ta được yên tâm.

Trước đây tôi có đề nghị vấn đề này, nhưng sau khi nhận được ý kiến của Thường vụ trả lời thì tôi cũng nhất trí, bởi vì tôi nghĩ thời điểm lúc đó rất tế nhị. Đấy là thời điểm trước Đại hội Đảng, nếu không khéo thì lại nghĩ mìnhcó ý này, ý khác. Nhưng bây giờ Đại hội xong rồi, kết quả tốt đẹp rồi. Bây giờ, tôi nghĩ, chúng ta hoàn toàn có thể làm vấn đề này một cách đàng hoàng để cho nhân dân không băn khoăn, thắc mắc gì cả. Chúng tôi xin đề nghị Thường vụ cân nhắc và cho ý kiến sớm về vấn đề này.

Nhân còn thời gian, tôi xin đề cập một vấn đề rất thời sự hiện nay, đó là việc đối phó với thảm họa thiên tai. Từ hôm 11/3 đến giờ, không phải chỉ người Việt Nam, mà nhân dân toàn thế giới hết sức quan tâm đến diễn biến thiên tai ở Nhật Bản, chia sẻ sâu sắc trước những mất mát của nhân dân Nhật Bản, đồng thời bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối với cách giải quyết, cách khắc phục thiên tai của Chính phủ Nhật và của nhân dân Nhật. Tôi cũng đặt câu hỏi tại sao người Nhật có cách hành xử được ngưỡng mộ như vậy? Tôi tự trả lời, không biết có đúng không?

Trước hết là dịch vụ công của họ rất tốt. Hàng chục nghìn người tạm trú trong nhà tạm lánh đều được chăm sóc y tế. Thức ăn có thể phải xếp hàng lấy nhưng không thể có ai đói. Người ta có Chính phủ quan tâm, sắp xếp như vậy thì làm sao người ta phải nhốn nháo, tranh cướp nhau.

Thứ hai nữa là họ có nền văn hóa cao. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất cho cách ứng phó của Nhật Bản thành công là người Nhật đã được chuẩn bị rất kỹ để sống chung với động đất, với sóng thần. Từ thiết kế nhà, sử dụng các vật liệu nhẹ đến kết cấu thích hợp với việc chống động đất đã làm giảm thiểu thiệt hại. Thêm nữa là người dân được dạy từ bé cách chống động đất, tránh sóng thần như thế nào nên ứng phó được.

Ở nước ta, một nước lúc nào cũng có mùa rét, thậm chí rét đậm, rét hại nhưng năm nào cũng chết trâu, chết bò; lúc nào cũng có bão, lũ lụt, không có năm nào không cả nhưng năm nào cũng có người chết, từ lãnh đạo đến nông dân hết sức vất vả để chống chọi. Vậy tại sao chúng ta không nghiêu cứu những phương thức để chống rét, chống bão lụt mà rất đơn giản là cấp thuyền cho người ta. Tôi nghĩ sắp tới cần nghiên cứu thêm vấn đề này.
Thứ hai, cần rà soát lại độ an toàn của tất cả công trình hiện nay, nhất là thủy điện, điện hạt nhân. Về điện hạt nhân, Quốc hội đã biểu quyết rồi. Chúng ta thấy các đồng chí làm công trình này khẳng định yên tâm. Nhưng chúng tôi mới nhận được thông tin Tập đoàn Năng lượng nguyên tử Nga có chỉ ra những nhược điểm của những điểm mà mình đã chọn: có địa điểm thì độ địa chấn cao, nằm ngay ở đường đứt gãy, thậm chí nằm gần tam giác của 3 đường đứt gãy; có địa điểm thì nằm ở sát ven biển, khó mà có thể chống được sóng thần. Những chuyện này là mình đã có kinh nghiệm ở Dung Quất rồi, mình điều tra không kỹ cho nên khắc phục rất mệt. Tôi đề nghị là các cơ quan giúp việc của Chính phủ phải điều tra hết sức cẩn thận, chứ không thể chủ quan được. Vì chúng ta không thể tưởng tượng được thiên nhiên sẽ tàn phá thế nào. Riêng trận động đất ở Nhật, người ta tính ra là sức phá hoại của nó gấp 1.000 lần toàn bộ bom hạt nhân ở trên trái đất này, ở tất cả các nước. Đấy là điều mình không thể tưởng tượng được. Nếu bây giờ mình cứ chủ quan, mình nói là yên tâm, chúng ta thế hệ 3 rồi, nền đất ở đấy thế này, thế kia, sợ đến lúc mình hối không kịp. Đấy là những điều chúng tôi rất mong được Quốc hội, được Chính phủ quan tâm.

Xin cảm ơn Quốc hội.

 

Friday, March 25, 2011

Hịch Khoa học Công nghệ

Thấy bài này trên mạng hay, copy về để nghiền ngẫm...

Ta cùng các ngươi

Sinh ra phải thời bao cấp

Lớn lên gặp buổi thị trường

Trông thấy:

Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng

Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước

Nhật đưa rô-bốt na-nô vào thám hiểm lòng người

Anh, Pháp công nghệ gien chế ra cừu nhân tạo

Thật khác nào:

Đem cổ tích biến thành hiện thực

Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!

Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa

Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ hơn Lào, hao hao Băng-la-đét ( Bangladesh )

Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.

 

Các ngươi ở cùng ta,

Học vị đã cao, học hàm không thấp

Ăn thì chọn cá nước, chim trời

Mặc thì lựa May 10, Việt Tiến

Chức nhỏ thì ta… quy hoạch

Lương ít thì có lộc nhiều

Đường bộ thì Ma-tít, Cam-ry

Đường không leo E-lai, Xi-fic (Vietnam Airlines, Pacific).

Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận

Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dzô dzô”

Lại còn đãi sỹ chiêu hiền

Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít

Lại còn chính sách khuyến khoa

Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng

Thật là so với:

Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh,

Buổi hiện đại bên Nga, Pu-tin dùng Mét-vê-đép,

Ta nào có kém gì?

 

Thế mà, nay các ngươi:

Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo

Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn

Giáo sư ư? Biết “Thần Đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng

Tiến sỹ a? Nghe “Hai Lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?

Có người lấy nhậu nhẹt làm vui

Có kẻ lấy bạc cờ làm thích

Ham mát-xa giống nghiện “u ét đê” (USD)

Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm

Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung

Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu

Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi

Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật

Bệnh háo danh lây tựa vi-rút com-pu-tơ

Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1

Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy

Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi

Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa, thì mần răng hiểu được chuyện na-niếc na- nô?

Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy, thì có ham gì bút bút nghiên nghiên

 

Cho nên

“Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua

“Công nghệ tốt” mà không người áp dụng

Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt

Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang

Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?

Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi tỏ?

Hiện đại hóa ư? Vẫn bám đít con trâu

Công nghiệp hóa ư? Toàn bán thô khoáng sản

Biển bạc ở đâu, để Vi-na-shin nổi nổi chìm chìm

Rừng vàng ở đâu, khi bô-xít đen đen đỏ đỏ

Thật là:

“Dân gần trăm triệu ai người lớn

Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”! (*)

 

Nay nước ta:

Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu

Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh

Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định

Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang

Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!

 

Chỉ e:

Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn

Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu

Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài

Tài cờ bạc không địch nổi hắc-cơ quốc tế

Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư

Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ

 

Hỡi ôi,

Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo

Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu

 

Nay ta bảo thật các ngươi:

Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy

Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ

Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia

Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại

Mà lo học tập chuyên môn

Mà lo luyện rèn nhân cách

Xê-mi-na khách đến như mưa

Vào thư viện người đông như hội

Già mẫu mực phanh thây Gan ruột, Tôn Thất Tùng chẳng phải là to

Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề, Ngô Bảo Châu chỉ là chuyện nhỏ

 

Được thế thì:

Kiếm giải thưởng “Phiu” cũng chẳng khó gì

Đoạt Nô-ben không là chuyện lạ

Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lếch-xớt, xuống Rôn-roi

Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi-la, ra Rì-sọt

Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu

Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng

Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí

Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm

Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một

Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền

Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng

Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng

Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?

Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược

Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh

Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử

 

Vì:

Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung

Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục 

Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.

Nếu vậy rồi đây khi nước Việt hóa hổ, hóa rồng, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?

Cho nên mới thảo Hịch này

Xa gần nghiên cứu

Trên dưới đều theo!

 

 

Tác giả: “Khoa học Đại vương” Trần Công Nghệ

 

Sunday, March 20, 2011

Giai thoại tình ca : 40 năm nhạc phẩm Love Story

Cách đây đúng 40 năm, ngày 20/3/1971, nhạc phẩm chủ đề của bộ phim Love Story nhảy vọt lên hạng đầu thị trường nhạc nhẹ Hoa Kỳ, để rồi ngự trị trên đỉnh cao trong vòng 4 tuần liên tục. Ca khúc ăn khách thời bấy giờ là của Andy Williams, nhưng sau đó đã đi vòng quanh trái đất với gần 800 phiên bản, ghi âm bằng 25 thứ tiếng, kể cả tiếng Việt.

Nhiều nhà phê bình cho rằng Love Story là một bản nhạc xuất sắc, xứng đáng được liệt vào hàng kiệt tác. Theo bình chọn của Viện Phim ảnh Hoa Kỳ American Film Institute, tác phẩm này nằm trong 100 bản nhạc phim hay nhất mọi thời đại. Nhạc phim Love Story đứng hạng thứ 9, chỉ thua các nhạc phim kinh điển như Casablanca, Cuốn theo chiều gió, West Side Story, Bác sĩ Zhivago nhưng lại vượt qua mặt My Fair Lady, Bố già, Titanic hay Đỉnh gió hú.

Bản nhạc chủ đề gắn liền với bộ phim đến nỗi ít có ai còn nhớ tựa bài hát ban đầu của nó là Where do I begin (tạm dịch là Bắt đầu từ đâu). Khi nghe những nốt nhạc dạo đầu trỗi lên, có lẽ mọi người đều nhận ra ngay và gọi đó là bài Love Story. Một giai điệu nhẹ nhàng lãng mạn, miên man dịu dàng, gieo vào hồn người một chút cảm giác bâng khuâng, một thời xao xuyến rung động. Những nốt nhạc trầm khiến cho tâm hồn thoáng buồn, trong lòng khoảnh khắc tơ vương.

Một trong những nhạc phim hay nhất mọi thời đại

Trong làng nhạc quốc tế, một trong những giọng ca hát trội nhất nhạc phẩm Love Story (Where do I begin) trong tiếng Anh vẫn là danh ca Shirley Bassey. Phiên bản của Shirley rất dễ nhận ra nhờ khúc nhạc dạo đầu với bộ gõ. Ngoài cách nhả chữ độc đáo, hát thoát theo làn hơi nhưng vẫn rõ âm trong những đoạn cao trào, Shirley Bassey còn có sở trường chuyển nhịp hất câu, mà người nghe thường tìm thấy nơi Giọng ca vàng Frank Sinatra. Thành danh từ những năm 1962 – 1963, Shirley Bassey nhờ vào nhạc phẩm Love Story mà được đăng quang thành nữ hoàng của dòng nhạc phim vào thập niên 70. Hầu hết các ca khúc chủ đề của loạt phim điệp viên 007 trong giai đoạn này đều do bà ghi âm. Trong đó có nhạc phẩm Diamonds are Forever, phát hành vào năm 1971, tức là hầu như cùng thời với nhạc phẩm Chuyện tình. Một giọng hát trau chuốt mài dũa tựa như một viên đá quý. Cũng từ đó mà giới chuyên ngành đặt cho Shirley Bassey cho cái biệt danh Diva kim cương (Diamond diva)

Trước khi nổi tiếng là một bản tình ca ướt đẫm nước mắt, nhạc phẩm Love Story trước hết là giai điệu chủ đề của bộ phim của đạo diễn Arthur Hiller. Bộ phim ra mắt khán giả vào cuối năm 1970 (nói cho chính xác là vào ngày 16/12/1970), dựa theo quyển tiểu thuyết vô cùng ăn khách của Erich Segal. Đối với ngành xuất bản, Erich Segal là nhà văn nổi tiếng nhờ một tác phẩm duy nhất, cho dù ông đã sáng tác nhiều cuốn truyện sau đó.

Từ tiểu thuyết phóng tác thành phim

Ban đầu được viết như một kịch bản phim, Love Story không được một hãng phim nào mua bản quyền, nên mới được viết lại thành truyện ngắn đăng trên báo, rồi được hoàn chỉnh thành một quyển tiểu thuyết dày 127 trang, phát hành đúng vào Ngày lễ tình yêu Valentine năm 1970. Khi được hãng phim Paramount chuyển thể lên màn ảnh lớn, bộ phim Love Story làm thổn thức rung động hàng triệu con tim trên thế giới với câu chuyện thương tâm của đôi tình nhân trẻ, yêu nhau ở trường đại học, nhưng lại bị gia đình cấm cản ngăn cách.

Mối tình dang dở ngang trái giữa Jenny một nữ sinh nhà nghèo với Oliver, chàng trai con nhà giàu trở thành tấn bi kịch đẫm lệ, khi căn bệnh ung thư máu cướp đi sinh mạng của cô gái hiền lành. Một lời thoại ở trong phim ("Love means never having to say you're sorry"...) trở thành một trong những câu nói bất hủ của lịch sử điện ảnh Mỹ. Cũng như câu ghi chú ở trang bìa quyển tiểu thuyết : Nàng yêu Mozart, Bach, nhóm Beatles…và Tôi. Có người nói đùa rằng : Nhờ phim này mà tác giả hái ra bạc triệu, các nhà sản xuất khăn mùi xoa cũng vậy.

Nhạc phẩm Love Story do được sáng tác cho bộ phim Mỹ cùng tên với Ali MacGraw và Ryan O’Neal trong vai chính và do đạo diễn Arthur Hiller thực hiện vào năm 1970, nên vẫn được xem là một ca khúc của làng nhạc Anh Mỹ. Thật ra, đây là một bản nhạc Pháp (Une histoire d’amour) do nhạc sĩ Francis Lai sáng tác. Ông nổi tiếng trong làng nhạc phim, từng sáng tác cho 70 phim truyện, trong đó có Un homme et une femme (Một người đàn ông và một người đàn bà) và Le passage de la pluie (Lữ khách đêm mưa).

Thân thế tác giả bài hát

Nổi danh cùng thời với các tác giả Pháp Maurice Jarre (Bác sĩ Zhivago, Lawrence of Arabia) và Michel Legrand (Thomas Crown – Les moulins de mon coeur), tên tuổi của ông đi vòng quanh thế giới sau khi các bài hát được chuyển lời sang nhiều thứ tiếng. Nhạc phẩm Chuyện tình đoạt cùng lúc hai giải Oscar và Quả cầu vàng dành cho ca khúc nhạc phim hay nhất năm 1971, tức cách đây vừa đúng 40 năm. Phiên bản tiếng Việt là do nhạc sĩ Phạm Duy đặt lời.

Sinh năm 1932 tại miền nam nước Pháp, nhạc sĩ Francis Lai tốt nghiệp nhạc viện thành phố Nice, trước khi đến Paris để lập nghiệp. Thời thanh niên, ông trao giồi thêm nhạc lý với nhiều bậc đàn anh, trong đó có tác giả Bernard Dimey, người đã hướng dẫn ông trong lãnh vực sáng tác nhạc phim. Nổi tiếng trên khắp thế giới từ những năm 1960 như là một trong những gương mặt tiêu biểu của trường phái lãng mạn, Francis Lai tách ra khỏi xu hướng hiện thực của dòng nhạc Pháp những năm 1950.

Tác giả Francis Lai quan niệm rằng âm nhạc là một ngôn ngữ không biên giới, chẳng cần đến ca từ mà vẫn có thể ăn sâu vào lòng người. Hầu hết các bản nhạc (kể cả bài Love Story) do ông sáng tác đều không có lời, ca từ tiếng Pháp hay tiếng Anh chỉ được đặt sau đó. Ảnh hưởng này phần lớn xuất phát từ việc ông rất mê nhạc jazz, thời còn trẻ ông ngưỡng mộ hai cây đại thụ là Charlie Parker và Stan Getz.

Trái với điều mà nhiều người lầm tưởng, nhạc khí sở trường của Francis Lai là phong cầm chứ không phải dương cầm hay vĩ cầm, cho dù ông dùng khá nhiều bộ đàn dây để phối khí hòa âm các sáng tác của mình. Bên cạnh đó, ông còn sáng tác rất nhiều ca khúc ăn khách trong làng nhạc nhẹ. Tính tổng cộng, có trên dưới 60 nghệ sĩ tên tuổi từng hát nhạc của ông, kể cả Edith Piaf, Dalida, Aznavour, Patricia Kaas, phía Pháp, Ella Fitzgerald, Elton John hay Carly Simon phía Anh Mỹ.

Giai thoại sáng tác, huyền thoại tình ca

Tính đến nay, Francis Lai đã soạn hơn 600 bản nhạc, hơn một nửa là nhạc phim không lời. Nhưng trong hoàn cảnh nào ông đã sáng tác giai điệu chủ đề của bộ phim Love Story ? Thật ra, ông đã thành danh trong làng nhạc quốc tế từ năm 1966, nhờ soạn ca khúc chủ đề của bộ phim Un Homme et une Femme của đạo diễn Claude Lelouch. Phim này từng đoạt Cành cọ vàng tại Cannes và 4 giải Oscar. Từ năm đó trở đi, ông rất bận rộn với công việc do được nhiều đạo diễn mời hợp tác.

Chính cũng vì thế mà ông đã hai lần từ chối khi hãng phim Paramount có dự án chuyển thể tiểu thuyết Love Story lên màn bạc, bởi vì vào thời điểm đó ông đang phải soạn nhạc chủ đề cho bốn phim khác nhau. Nhà sản xuất người Mỹ Bob Evans mới gọi điện thoại cho nam tài tử Alain Delon nhờ anh thuyết phục tác giả, vì biết rằng hai người là bạn thân của nhau. Vì nể tình bạn, nên Francis Lai lúc đó mới nhận lời, nhưng loay hoay mãi vẫn không tìm ra được một giai điệu ưng ý.

Theo lời kể của chính tác giả thì ông tìm được khúc nhạc Love Story vào lúc nửa khuya, ban đầu sáng tác trên 4 nốt nhạc căn bản, nhưng làm như vậy thì lại gần giống với cấu trúc của một giai điệu vô cùng ăn khách hai năm về trước là nhạc phẩm chủ đề của bộ phim Romeo & Juliette (A Time For Us của Nino Rota). Do vậy trong câu mở đầu của mỗi đoạn ông cho thêm một nốt nhạc, biến thành 5 trong khi các câu kế tiếp chỉ có 4, nhưng có lẽ cũng vì thế mà giai điệu trở nên lâm ly hơn. Hàng thập niên sau, bản nhạc này vẫn không có một vết nhăn, phần lớn cũng vì giai điệu tự nó đã đứng vững, không lời mà vẫn lôi cuốn. Nhìn lại, mỗi bài hát thường có một giai thoại. Trong trường hợp của Love Story, bản tình ca này đã đi vào huyền thoại.

 

(sưu tầm trên net)

Sunday, March 13, 2011

Jazz Concert

Nhờ một người bạn mà tuần vừa rồi mình có vé đi nghe 2 buổi hòa nhạc Jazz vào tối thứ 5 và tối thứ 7 ở Nhà Hát Lớn. Cả 2 đêm nhạc đều có chung tên Spring Jazz Concert nhưng khác nhau hoàn toàn. Nghe jazz khoái cái là phiêu cùng ngẫu hứng của các nghệ sỹ dù với mình không hẳn nghe jazz đã nhập vào đầu. Buổi thứ 5 là của nhóm trio trẻ của Nhạc viện chơi 1 chương trình nhạc jazz với piano, bass và trống. Trước đây mình cũng có vài lần nghe jazz nhưng là với kèn, bass và trống. Còn buổi thứ 7 lần đầu tiên mình nghe Dàn nhạc giao hưởng VN chơi jazz với pianist người Nhật có tên là Yamashita Yosuke. Đêm diễn dành 1' tưởng niệm những nạn nhân của trận động đất và sóng thần kinh hoàng tại Nhật hôm 11.3.11 với giai điệu sâu lắng của nhóm đàn dây. Nghe một chương trình jazz trên nền piano và đệm bởi một dàn nhạc giao hưởng quả là phiêu linh. Những giai điệu đẹp và ... dễ nghe. Cám ơn bạn nhé !

http://www.vietnamnet.vn/vn/van-hoa/12180/thuong-thuc-jazz-co-dien-voi-yamashita-yosuke.html

 

Quote thơ Bút Tre Mới: " Anh nắm tay em, luống cuống, vụng về Mà nói thật: “Tiền lương anh đó, Thôi hãy cố, chia ba phần nho nhỏ: Anh dành cho trả nợ phần nhiều, Phần nuôi con và phần để em tiêu!”

Bài ca Xuân 2011

Note: 50 năm sau có người nhại lại bài thơ này của Tố Hữu và cũng mang tính thời sự chả kém 50 năm trước, ờ đã nửa thế kỉ đấy nhỉ:

Tôi viết bài thơ xuân
Hai ngàn không trăm mười một…
Cành táo đầu hè không ra quả được
Nước khu công nghiệp hôi tanh!
Rét dài rồi lại nắng hanh,
Tưới nhiều, cây mới khô cành đó chăng?
Giã từ năm cũ bâng khuâng
Bước sang năm mới giá tăng lạ thường!

Kìa xuân mới, có gì kinh hãi?
Hỡi em yêu, mà mặt em méo vậy?
Như là loạn lạc ngày xưa?
Anh nắm tay em, luống cuống, vụng về
Mà nói thật: “Tiền lương anh đó,
Thôi hãy cố, chia ba phần nho nhỏ:
Anh dành cho trả nợ phần nhiều,
Phần nuôi con và phần để em tiêu!”
Em tủi hổ: “Biết làm sao cho đủ!”
Hai đứa ôm nhau, hai người khốn khổ
Em thổn thức hoài cho đến sáng mai nay
Anh lau đôi mắt huyền, ướt sũng chiếc khăn tay!..


Chà “mười một”! Giá cao muôn trượng!
Ta đứng đây mắt nhìn bốn hướng
Trông lại nghìn xưa, trông tới mai sau,
Trông bắc, trông nam, trông cả địa cầu!
Trải qua mấy cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy càng đau nhân tình,
Tố Như ơi, có biết chăng
Còn đâu nước mắt, khóc than bao Kiều!
Nghe hồn Nguyễn Trãi phiêu diêu
Tiếng gươm khua, tiếng thơ kêu xé lòng…
Ôi tiếng của cha ông thuở trước
Như thét gào … vận nước hôm nay:
Mấy vùng trời biển trắng tay,
Thác kia Bản Giốc, đảo này Hoàng Sa!...
Anh hùng dân tộc chúng ta
Vì đâu nên nỗi, hóa ra thế này!

Có gì nhục trên đời hơn thế
Người với người sống để hại nhau
Quan thì cướp bóc làm giầu
Dân còng lưng xuống, cúi đầu mà đi!


Đời thế đó từ khi mở cửa
Mọi thứ thành hàng hóa bán, mua:
Chức quan, bằng cấp, cave,
Ruộng vườn, sông núi, ao hồ, biển khơi…


Khắp đất nước… tiền đang vẫy gọi
Bao rừng thiêng chặt phá tan hoang,
Bạt núi, ngăn sông, tìm quặng, đãi vàng,
Bô- xít Tây Nguyên, Lao Cai, Hồng Quảng…
Sông Ba, sông Lô, sông Đà, sông Chảy…
Khắp nơi thủy điện…
Lũ quét kinh hoàng!
Hỡi những chàng trai, những cô gái ơi
Hai bàn tay ta đang xây hay phá,
Có nghĩ gì cho thế hệ tương lai?
Chộp giựt, ăn liền… đâu nghĩ đến ngày mai!


Tôi viết cho ai bài thơ xuân “mười một”?
Đêm đã khuya rồi, rét về tê buốt,
Hà Nội rì rầm… còi thổi ngoài ga…
Mấy hôm nay như đứa nhớ nhà,
Ta vẩn vơ hoài, rạo rực vào ra,
Nghe tiếng thét, cả châu Phi đứng dậy
Lũ độc tài… phải cuốn gói ra đi…
Cách mạng Hoa Lài có đến được xứ ta?
Mang hạnh phúc đơn sơ, ước mơ nho nhỏ
Những giá trị thiêng liêng của loài người ta đó:
Hòa Bình
Hạnh phúc
Ấm no
Cho
Con người
Dân chủ
Tự do!
03 -.2011

Bút Tre Mới

Nguồn: Trần Nhương.com.

 

 

 

Friday, March 11, 2011

Cụ Rùa già khổ như ri...

Cụ Rùa già khổ như ri
Nay thì nước bẩn mai thì dính câu.
Lại thêm lũ ngợm lâu nhâu
Thả bầy tai đỏ xuống bâu quanh người.
Chúng cắn xé cụ khắp nơi.
Gặm mai, gặm cổ, xong thời gặm chân.
Nước hồ hôi thối muôn phần
Cho nên người cụ loét gần loét xa.
Sợ rằng cụ sắp tiêu ma
Bao nhiêu cuộc họp bàn ra bàn vào.
Tìm cách cứu cụ thế nào
Các nhà khoa học cãi nhau khìn khìn.
Thế rồi có lệnh cấp trên.
Làm sao lừa cụ bò lên Tháp Rùa.
Chúng làm cái bể giữa hồ.
Bao thằng giăng lưới mong lùa cụ vô.
Tuy già nhưng cụ đíu ngu
Còn lâu mới tự đút cu vào tròng.
Lọc lừa kế sách không xong
Hai mươi chiến sĩ đặc công nhảy vào.
Cho cụ chơi đến tuần sau.
Muốn xem cụ chống ra sao, xin chờ...
(ST trên net)

Wednesday, March 9, 2011

Nhân ngày 8/3:

Liễu yếu đào tơ kinh hồn cáo

(Võ Thị Hảo viết theo đơn đặt hàng của một số quý cô. Các quý cô quy định chặt chẽ thể văn. Đó là thể mix kim cổ, đặc biệt kế tục truyền thống và phối kết hợp hiện đại kèm bản sắc văn hóa dân tộc )

Như chúng em nay:

Liễu yếu đào tơ

Chân ngắn chân dài, đầu cũng không thể coi là ngắn.

Thấm thoát tháng ngày trôi nhanh như chó chạy thoắt đã đến tuổi cập kê

Lừ đừ tuyết tuyết hồng hồng trắng trắng nâu nâu đen đen muốt muốt khối anh muốn ra tay ngắt bẻ.

Những muốn:

Gieo quả cầu đẹp tìm ý trung nhân

Vuốt mái đầu xanh tìm người tác hợp.

Chỉ mong

Nhân duyên ấm êm thuận chồng thuận vợ

Kính quý mặn nồng đầu bạc răng long.

Nhưng ôi thôi thôi!

Trời chẳng chiều người

Thuở trời đất nổi cơn bạo lực.

Xét thấy

Thói thường khối kẻ mù màu

Nhìn xem

Vây quanh muôn bề ngạo ngược

Kìa trời đất nổi cơn túi bụi, kẻ vũ phu đạp giày nát ngọc

Khi sóng gió mịt mùng lũ quét, tiên nữ cũng tan hoang

Trộm cắp cướp giật dối trá đủ đường

Cùm kẹp bưng tai bịt miệng.

Trên niệm nam mô oang oác

Dưới cướp ngày dọc ngang

Vỡ một đời hoa

Tàn ba đời bướm

Vàng còn phai đá còn nát

Huống gì thân liễu yếu đào tơ.

Kêu cứu nơi nơi kẻ mày râu ngoảnh mặt làm ngơ

Nút tai che mắt giả mù gỉa điếc

Lại có kẻ

Vốn cũng dòng tu mi nam tử

Gục mặt giấu nước mắt vào chén rượu

Điên loạn găm lưỡi dao trong tim

Giả ngây giả ngô khật khưỡng hũ chìm

Để mặc liễu yếu đào tơ con đen con đỏ kinh hồn xiêu phách.

Thế cho nên

Người ngay sợ kẻ gian

Kẻ cướp ngồi ghế quan tòa

Trong nhà ngày ngày đánh lộn

Băng đĩa trò chơi truyền thông ngập tràn cướp giết hiếp

Trí thức, nghệ sĩ bán linh hồn đổi lấy đồng tiền

Vậy nên

Thân liễu yếu đào tơ chúng em khó bề giữ trọn

Nhân 8/3 bố cáo cho thiên hạ biết

Báo động bạo lực cấp mười ba!

Chúng em nay quán triệt

Dùng âm thanh theo bản sắc mà báo động

bản sắc dân tộc trước hết là thổi đàn môi vỏ ốc tù và sừng trâu

Chuông rung mõ cốc rối rít tứ bề

Sau là còi hơi còi hụ hiện đại bốn phương náo loạn

Để :

Đám liễu yếu đào tơ con đen con đỏ nghe biết mà trông chừng

Mặc áo giáp, độn ngực rơm mà phòng bị.

Kẻo chết không kịp ngáp!

Vậy nên

Ban bố Liễu yếu đào tơ kinh hồn cáo.

Cáo rằng:

Ôi hu hu!

Việc hung hãn trước ở thân nhân

Tay lừa đảo vốn do tin cậy

Nhân khi liễu yếu đào tơ ngủ quên mà xuống tay

Nhân khi con đen con đỏ lơ mơ mà bạo ngược

Than ôi!

Hậu quả khôn lường

Tơi bời tai họa

Trăm năm khôn chuộc

Ngàn năm để lại tiếng nhơ

Ta thường:

Tới bữa âu lo.

Nửa đêm cảnh giác.

Kìa trông:

Nhà kia cha già mẹ héo mà lũ con ngày ngày hắt hủi

Chỗ nọ con đỏ con thơ

Ba má mải săn bắt nhau gay cấn như diễn viên phim chưởng nghiệp dư.

Máu trào máu đổ.

Nghe vợ chồng nhà bên chửi nhau mà rủn tóc trán.

Trông anh em nhà kia vác búa múa dao rượt đuổi mà kinh hồn.

Bữa bữa thấy mâm bát bay tứ tung muốn đến buôn mảnh

Ngày xem nghiện vật thâm sì môi định tới săn tìm hê- rô- in

Trông lên lầu cao đền đài thấy chất chồng xương trắng

Nhìn xuống sông sâu dâng nước mắt tủi hờn

Ôi than ôi!

Trên cao chồng chúa ngất ngưởng ngôi cao rượu chè cờ bạc bê tha gái gú dăm bảy mối

Dưới vợ tôi làm ô sin con ở còn bị bạo lực bạo dâm

Hoảng kinh muôn phần.

Thế cho nên:

Đám trẻ lớn lên trong âu lo sợ hãi trong quát nạt mạt sát trong mối thâm thù căm phẫn trở thành hung hãn.

Lấy đâm chém giết chóc làm sĩ diện

Nơi nọ nơi kia trong nhân gian tiếng khóc như ri

Con trẻ vất vưởng ốm đau bụi đời vật vờ cống rãnh

Kìa con gái đàn bà nhiều khi bán thân đứng đường kiếm hạt cơm rơi.

Kìa đàn ông con trai lắm lúc cướp giật đánh người phải vào tù tội

Khắp đường người chết người đi chấm phẩy người chống nạng người ngớ ngẩn lườm trời.

Chỗ ấy chỗ này giang mai HIV bệnh lậu…

Thế mới thấy

Oan hồn đi theo đông đàn dài lũ

Cáo rằng:

Nhìn thấy thế đứt ruột mà buồn

Cơn lấy chồng đã lên lại xẹp.

Chỉ những muốn

Vén tay bới tóc

Làm một trận xóa tan bạo lực

Đem mọi nhà về chỗ an khang.

Tóm hông kẻ đánh liễu yếu đào tơ giơ lên cao phơi nắng như phơi ếch

Nắm gáy kẻ bạo lực nhốt vào lồng như nhốt thỏ

Ngặt một nỗi:

Thân còn liễu yếu đào tơ trói gà chưa chặt

Việc phơi ếch nhốt thỏ chưa thấy rạng rỡ tiền đồ!

Thế cho nên

Đành ngậm ngùi ban bố Liễu yếu đào tơ kinh hồn cáo.

Nhân 8/3 cho thiên hạ biết

Báo động bạo lực cấp mười ba!

Chúng em dùng âm thanh theo bản sắc mà báo động

Bản sắc dân tộc trước hết thổi đàn môi vỏ ốc tù và sừng trâu

Chuông rung mõ cốc rối rít tứ bề

Sau là còi hơi còi hụ hiện đại bốn phương náo loạn

Cốc! Cốc! Cốc

Hụ hụ hụ!

 

(Copy từ blog Nguyễn Xuân Diện)