Tự nhiên sáng nay bỗng dưng bức xúc, giật note khô không khốc...làm chả ai muốn ghé mắt dòm. Thôi mát giời thì cái khoản này thích hơn nhiều chứ nhể nên lôi tạm bài thơ của cậu bạn thuở phổ thông từ Việt nam thư quán về...
NHỚ VÀ YÊU
Bởi vì hồn ở, chân đi
Mà thành thương nhớ có gì lạ đâu!
Nhớ là một chút trong nhau
Đã yêu - ai một nửa đâu - bao giờ!
Vui buồn lắng đọng thành thơ
Tháng năm vo một giấc mơ chưa tròn...
Khi yêu - con mắt mỏi mòn
Trái tim bật khóc! - vẫn còn muốn yêu
Tình ta như một cánh diều
Chờ ngày - lộng gió - để yêu - rách mình!
Nói với em
Đừng có bao giờ em nhé
Vội vàng nói hết lời yêu
Anh muốn được như cây khát
Mong đợi cơn mưa ban chiều...
Đừng có nghi ngờ quá khứ
Lục tìm dĩ vãng khi xưa
Dẫu ta cuối đường mới gặp
Tình yêu có muộn bao giờ!
Cũng đừng khi nào nông nổi
Giận hờn quá dễ xa xôi
Thần thánh cũng còn mắc lỗi
Huống chi anh chỉ là người!
Tình yêu rất cần độ lượng
Cảm thông, tha thứ cho nhau
Hạt tình gieo trong tim ấy
Nảy mầm, xanh mãi mai sau...
-Nguyễn Thành Dũng-
Chà, những bài thơ tình hay quá.
ReplyDeleteÔ mà trưa nay off có thấy bác biểu hiện là đang đi trên mây đâu nhỉ?
hihi, quen ngủ trưa nên off về buồn ngủ quá chẳng muốn làm gì nên thay đổi không khí 1 tí...à, mà hình như sắp sinh nhật hả, thấy bạn Multi bảo thế!!
ReplyDeleteThơ tình đẹp dễ ru ngủ đó anh.
ReplyDeletethế ư...
ReplyDeleteĐúng thế. Có muộn bao giờ.
ReplyDeleteEm có dòm mà.
ReplyDeleteMà anh tối nay lại lãng đãng ghê ta.
ReplyDelete"Tình ta như một cánh diều
ReplyDeleteChờ ngày - lộng gió - để yêu - rách mình!"
Chà chà, bạo liệt thật...
hay quá
ReplyDeleteAnh dang mong mo gi vay? Tho hay qua :)
ReplyDeleteCả hai bài thơ đều làm cho người ta thèm yêu
ReplyDeleteđọc thơ yêu mà ko thèm yêu thì bài thơ hỏng rồi :)
ReplyDeletee xin phep copy nhé!
:)