Ồ, mình nghĩ chính cái giây phút quý ông hò hét vui sướng, khi trái bóng của đội mình yêu thích tung lưới đối phương , là giây phút hồn nhiên nhất đấy.
Bẵng đi một thời gian quá lâu, anh em mình không chat chit, chuyện trò... Lần đó, anh online YM hỏi, em có khoẻ không... em đã cho anh một sự rất rất... hồn nhiên "xin lỗi, anh là ai ?..." hehehe...
Hồn nhiên - báu vật trời cho
ReplyDeleteTrong anh đã có làm gì phải xin?
Ồ, mình nghĩ chính cái giây phút quý ông hò hét vui sướng, khi trái bóng của đội mình yêu thích tung lưới đối phương , là giây phút hồn nhiên nhất đấy.
ReplyDeletecái avatar của anh cũng hồn nhiên quá trời rồi mà.
ReplyDeleteBẵng đi một thời gian quá lâu, anh em mình không chat chit, chuyện trò... Lần đó, anh online YM hỏi, em có khoẻ không... em đã cho anh một sự rất rất... hồn nhiên "xin lỗi, anh là ai ?..." hehehe...
ReplyDeleteChắc hẳn anh lại đang nhức đầu rồi.
ReplyDeleteRơi đâu nên phải đi tìm
ReplyDeleteThời gian trôi mất, hồn nhiên đâu rồi...
Phải đâu xin xỏ lắm lời!?
huc
mong được coi là thế...mà hình như là thế !?
ReplyDeletehaha...trông zậy mà chẳng được zậy, thế mới phải than...
ReplyDeleteđúng, em hồn nhiên nên em sẽ bình yên...hihi...
ReplyDeleteừ, có chút tâm trạng em ời...nên nhớ đến lời của Trịnh...
ReplyDeleteGià đi, đầu óc bị nhồi nhét đủ thứ hầm bà rằng nên lúc nào cũng cần hồn nhiên của cái tuổi vô tư lự.
ReplyDeletetim ta sẽ bình yên... :D
ReplyDeleteSuốt ngày rên rỉ sợ già thì có mà hồn nhiên...èo èo
ReplyDeleteNHÌN ANH THẤY'' HỒN NHIÊN '' TRONG KẾ HOẠCH ....
ReplyDeletehaha...một phát hiện mới: THẤY'' HỒN NHIÊN '' TRONG KẾ HOẠCH ....
ReplyDelete