Followers

Friday, July 17, 2009

Như một nén nhang thắp cho nhà thơ Tế Hanh

Như thường lệ sáng nay mình lướt net trước khi làm việc và thấy thông tin nhà thơ Tế Hanh đã qua đời trưa qua. Biết ông cũng đã ốm lâu rồi. Nhắn tin chia buồn với bạn. Nhà thơ với bài thơ ' Nhớ con sông quê hương' đã đưa vào sách giáo khoa và bao thế hệ đã học thuộc lòng. Nhưng với riêng mình, mình còn thích bài thơ này của ông:

"Thế là Hà Nội vắng em
Anh theo các phố đi tìm ngày qua

Phố này bên cạnh vườn hoa
Nhớ khi đón gió, quen mà chưa thân

Phố này đêm ấy có trăng
Cùng đi một quãng nói bằng lặng im

Phố này anh đến tìm em
Người qua lại tưởng anh tìm bóng cây

Anh theo các phố đó đây
Thêm yêu Hà Nội vắng đầy cả em."

Cầu mong ông siêu thoát. Sinh lão bệnh tử là quy luật đời người. Mong bạn bớt buồn...

Monday, July 6, 2009

Như một lời chia tay - July 03, 2009

Như một lời chia tay - July 03, 2009
Như một lời chia tay - July 03, 2009 magnify

Chỉ còn tròn 10 ngày nữa là nàng ra đi. Một sự ra đi được báo trước, có chuẩn bị, vậy mà vẫn bâng khuâng…

Có cảm tình với nàng từ rất sớm, chỉ vài tháng khi nàng đến. Ban đầu cũng chỉ là làm quen, dăm ba câu chuyện xã giao zời ơi, cóp nhặt của ai đó làm chuyện. Thế rồi bị mê hoặc từ khi nào không biết, rồi dốc lòng sẻ chia, hỉ nộ ái ố đủ cả, như kẻ nghiện, phải lòng mặt, ngày nào không gặp là ăn không ngon ngủ không yên. Nhờ tài ngoại giao khéo léo của nàng mà mình có thêm bao bạn bè, thậm chí có lúc còn lập hội hè hẳn hoi… Những người bạn ảo mà thật, trải khắp chiều dài đất nước và không còn biên giới quốc gia. Nhờ nàng mà được tiếp cận đến những áng văn thơ tiềm ẩn, những nỗi niềm tâm sự về cuộc đời, về tình yêu, bạn bè…cả thân phận quốc gia đại sự của bao tay bút chuyên và không chuyên.

Nói thế không phải nàng là hoàn hảo. Sự đỏng đảnh, thất thường của nàng nhiều khi khiến mình bực bội, chán nản. Cũng đôi khi hờn giận tưởng không muốn nhìn mặt nhưng cũng chỉ được vài bữa. Thế mới biết khi phải lòng nhau rồi nó như thế nào!!!

Như nàng tiên giáng trần, nàng đến rồi sẽ đi để lại cho kẻ tình si bao nuối tiếc nhưng cũng chẵng giữ được nữa khi mà Ngọc Hoàng nhà nàng cứ nhất quyết gọi nàng về. (Nhưng nghe nói có bộ 4T vui mừng vì sự ra đi của nàng vì sẽ không phải tìm cách kiểm soát tính hấp dẫn chết người của nàng?!).

Nàng cũng biết mối duyên tình mà nàng đã gieo nên khi biết phải ra đi, nàng đã cố gán ghép tình duyên cho mấy em họ hàng nhà nàng, nào là em Plus mặt hoa da phấn hay em Profile hiền dịu trang nghiêm. Rồi bà con cũng thương tình tiến cử nhiều em ‘ngoại tộc’ khác tưởng cũng mười phân vẹn mười như em Multiply, em Yume, em Facebook, …ối zà nhiều lắm… Mà các em đó, em nào cũng bao dung độ lượng, sẵn sàng chăm sóc, chở che những gì là tơ duyên với nàng để lại. Vậy mà…

Thế mới biết thế nào là sự bén duyên!? Khi hết duyên có duyên mới đâu đã phải hay khi lại bắt đầu lại từ đầu mà sự hưng phấn đã giảm rồi… Làm sao để có cảm hứng với các em kia nhỉ. Liệu mình có bảo thủ?

Thôi, mượn lời Trịnh nhé, “Như một lời chia tay” để chia tay nàng đây:

Những hẹn hò từ nay khép lại
Thân nhẹ nhàng như mây
Chút nắng vàng giờ đây cũng vội khép lại từng đêm vui
Đường quen lối từng sớm chiều mong bàn chân xưa qua đây ngại ngần
Làm sao biết từng nỗi đời riêng
Để yêu thêm yêu cho nồng nàn

Có nụ hồng ngày xưa rất lạ bên cạnh đời tôi đây
Có chút tình thoảng như gió vội
Tôi chợt nhìn ra tôi

Muốn một lần tạ ơn với đời
Chút mặn nồng cho tôi
Có những lần nằm nghe tiếng cười
Nhưng chỉ là mơ thôi

Tình như nắng vội tắt chiều hôm
Tình không xa nhưng không thật gần
Tình như đã hoài những chờ mong
Tình vu vơ sao ta muộn phiền

Tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại
Ngỡ chỉ là cơn say
Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời
Như một lời chia tay


Như Một Lời Chia Tay - Hồng Nhung
Thể hiện: Hồng Nhung

Câu chuyện nhỏ của tôi - July 02, 2009

Nhà Hát Lớn Hà Nội, 27/6/2009, đã diễn ra đêm nhạc duy nhất của Thanh Tùng ‘ Câu chuyện nhỏ của tôi…’. Thanh Tùng là một trong những nhạc sỹ mà tôi mến mộ nhất, với nhiều bài hát lãng mạn về tình yêu tưởng rất gần đây nhưng giật mình khi nhớ chúng đã vang lên cách đây đến 20 năm…Những bài hát còn mãi với thời gian.

Như ai đó đã nói: “ Thanh Tùng lãng mạn bẩm sinh nên cô đơn bẩm sinh”, nên mình- kẻ thích cô đơn- rất mê những bài hát của người nhạc sỹ tài hoa với những ca từ bất hủ và giai điệu đẹp, lãng mạn, trữ tình trong các ca khúc của Ông.

Ông đang dưỡng bệnh nên không có mặt trong đêm nhạc này. Có lẽ vì thế nên thấy sự cẩu thả của những người chuẩn bị dù họ đã chọn lọc những bài hay nhất của Ông. Hơi thất vọng với 1 số ca sỹ trẻ khi chưa học làm thầy đã học ăn bớt, hát sai lời, tuỳ tiện đổi đại từ nhân xưng, mà đặc biệt là ca sỹ Sao Mai Ngọc Anh (sau vụ này mình mất hẳn cảm tình với cô ca sỹ này). Còn may mấy ngôi sao đã có đẳng cấp: Thanh Lam, Tùng Dương, Mỹ Linh vớt vát lại chút nào. Nên nhớ đêm nhạc ‘Hoa Cúc Vàng’ năm ngoái cũng phần lớn là ca sỹ trẻ, chủ yếu từ Sao Mai, nhưng dưới sự dàn dựng trực tiếp của Ông, chất lượng khác hẳn.

Nhưng thôi, ngoài vài hạt sạn đó ra thì mình được đắm chìm trong giai điệu lãng mạn và ca từ tuyệt vời như thơ trong các ca khúc của Ông. Ca khúc của Ông về tình yêu trữ tình đấy, lãng mạn đấy nhưng tuyệt nhiên không hề uỷ mị, nhu nhược.

Hát với em về mọi người

Về ngày mai và ước mơ

Hát với em về cuộc đời,

ồ cuộc đời thật nên thơ
Nói với nhau dù một lần,

rồi buồn vui, hay lãng quên…

( Câu chuyện nhỏ của tôi)

Cầu mong Ông chóng bình phục qua cơn bạo bệnh…

Mai Châu - June 23, 2009

Mai Châu - June 23, 2009
Mai Châu - June 23, 2009 magnify

Đi Mai Châu

Hàng ngày đi làm bằng oto nhưng quãng đường hơi ngắn, hơn chục km mỗi ngày, chưa kể tắc đường là chuyện cơm bữa. Thèm lái xe trên những quãng đường vắng vẻ để tận hưởng thiên nhiên nên lần lữa mãi chủ nhật 14/6 mới thực hiện được. Chọn tuyến đi Mai Châu- Hoà Bình dù mình chưa bao giờ đi đến đây.

Xuất phát từ nhà lúc 7am, theo đường Láng- Hoà Lạc đi Xuân Mai. Đoạn đường đầu Hoà Lạc đang làm đường, bụi dã man. Con đường này hồi mới khánh thành thấy rộng rãi, giờ đây chật chội, đầy ứ xe cộ. Cứ theo quy hoạch thì sắp tới đường này cũng rộng thênh thang theo chuẩn mực quốc tế đấy. Qua Xuân Mai đến TP Hoà Bình xe cộ thưa thớt hơn, đường xá đẹp, lái xe dễ chịu. Ghé vào đập Thuỷ điện Hoà Bình để BX nghiêng ngó một hồi ( trước đây, mình đã được vào thăm tận bên trong lòng đập, nơi đặt các tổ máy thuỷ điện ) rồi dông thẳng lên Mai Châu. Qua Hoà Bình mới cảm thấy địa hình miền núi với những đèo dốc và phong cảnh hai bên thật đẹp. Đường xá rất tốt, đoạn Dốc Cun đang sửa một chút, nhưng vắng và ít xe. Thực ra từ khi có oto đây là lần đầu tiên mình lái xe ở địa hình miền núi có nhiều đoạn đèo dốc quanh co. Mới thấy ưu việt của Civic 2.0 AT với lẫy chuyển số trên vô lăng. Lên đèo thì không có vấn đề gì vì 2.0 quá dễ cho những đoạn đèo dốc ở đây. Khi đổ đèo thì gần như mình chỉ dùng lẫy chuyển số để lên về số thay đổi tốc độ hãm bằng động cơ, rất ít khi phải đạp phanh. Không rõ độ cao ở đây so với mặt biển là thế nào vậy mà cũng thấy ù tai. Sau này mình mới biết đèo này gọi là Thung Nhuối. Xuống hết đèo là vào khu vực thung lũng, nhìn lại mới thấy đèo này cao gớm, quanh co dẫn lên đỉnh núi. Đi vào mùa này nên không có cơ hội ngắm cảnh ‘mây bay vờn núi’. Qua chân đèo đến một ngã ba, một ngả đi Sơn La- hỏi được biết Sơn La còn cách chừng hơn 40km, một ngả rẽ đi Phố Vãng- huyện lỵ Mai Châu. Phố Vãng nằm lọt thỏm trong một thung lũng, trên đường vào có một cây cổ thụ dáng rất đẹp. Đến Mai Châu đúng 12h trưa, nắng oi, phố xá thưa thớt, chả thấy có gì đặc biệt. Tìm một quán cơm để ăn trưa. Hỏi chủ quán được biết phải vào bản đồng bào dân tộc Thái mới có nhiều điều hay ?! Sau này qua Google mình mới biết đi du lịch thì phải vào Bản Lác cơ (cũng giống đi Sapa phải vào bản của người Mèo chứ loanh quanh ngoài thị xã Sapa cũng chả có gì hay). Ăn xong, ngồi nghỉ một lúc lại quay đầu về Hà nội. Thũng thẵng đi, tuân thủ tốc độ quy định, đoạn nào qua khu dân cư dù đường vắng teo vẫn chỉ 50 km/h. Lại lên dốc rồi xuống đèo, khám phá sự ưu việt của lẫy chuyển số. Đi đường trường mới thấy Civic uống xăng rất ít. Về đến Xuân Mai quyết định đi theo đường về Hà Đông để khám phá cung đường mới. Mình chưa đi đoạn đường này bao giờ. Đường đông hơn nhưng gần hơn so với đường Láng-Hoà Lạc đến 20 km. Về đến nhà nhìn công tơ mét vừa 300 km, lần đầu mình đi liên tục dài như vậy. Oài, BX bảo lái xe quần quật. Không ngủ trưa, ngáp sái quai hàm.

Mệt nhưng THÍCH !