Followers
Thursday, June 30, 2011
Sunday, June 26, 2011
Saturday, June 25, 2011
Nghe Paganini với Ryu
Tối thứ 6, 24/6, đi nghe Chương trình hòa nhạc của Dàn nhạc Giao hưởng Việt Nam tại Nhà Hát Lớn Hà Nội với sự biểu diễn của tài năng trẻ violin người Mỹ gốc Nhật Bản GOTO Ryu.Cchương trình này GOTO Ryu trình diễn bản Concerto số 1 cho violin của nhà soạn nhạc và cũng là huyền thoại violin người Ý Niccolo Paganini, “người được coi là mở đường cho kỹ thuật và phong cách biểu diễn violin hiện đại. Đây là một trong những tác phẩm phô diễn những kỹ thuật tuyệt vời nhất của Paganini, mang lại sự kinh ngạc vô cùng đối với công chúng thời kỳ đó”.
Ryu Goto được coi là thần đồng violin người Nhật. Cậu sinh năm 1988 tại New York trong một gia đình mà bố và mẹ đều là violinists. 7 tuổi trình diễn concerto số 1 của Paganini, 13 tuổi trình diễn tại 12 thành phố trên nước Nhật, Goto vào học tại khoa dự bị đại học của nhạc viện Julliard. Cậu đã từng biểu diễn ở những nhà hát danh tiếng trên thế giới: Carnegie Hall, Suntory Hall, Nhà hát lớn Thượng Hải, Phòng Hòa nhạc Quốc gia Đài Bắc, Nhà hát Herkulessaal tại Munich và Hiệp hội âm nhạc Viên…Tuy nhiên cậu đã chọn học vật lý tại đại học Harvard. Ryu Goto nói cậu không bao giờ tiếc là mình đã không vào học đại học tại nhạc viện. Ngoài violin và vật lý, Goto còn là võ sĩ karate đai đen.
Đây có lẽ là lần đầu tiên mình được chứng kiến, mắt thấy tai nghe, một tài năng hàng đầu chơi violin với kĩ thuật điêu luyện. Khán giả đã vỗ tay vang dội khi kết thúc bản nhạc của Paganini nhưng chắc chắn 2 bản nhạc bonnus do cậu solo mới thực sự ấn tượng đến kinh ngạc. Cả Nhà Hát Lớn im phăng phắc lắng nghe những âm thanh tuyệt diệu vang lên từ cây vĩ cầm mảnh mai mà tưởng như có cả dàn nhạc đệm khi cậu solo để rồi bùng lên với những tràng pháo tay kéo dài khi kết thúc. Mình thấy các nhạc công của Dàn nhạc GHVN gật gù thán phục… Cũng đã lâu mình mới thấy NHL gần như là kín hết chỗ trong những buổi hòa nhạc cổ điển kiểu này dù trời mưa gió do ảnh hưởng của bão số 2.
Thật tuyệt ! Thank you for the music !
Friday, June 24, 2011
Thursday, June 23, 2011
Nhân ngày 21-6, Tuần Việt Nam của VNN có bài thơ này hay thế mà tìm lại không ra: "Khi nhà báo cúi đầu/ khúm núm.../ ngòi bút run/ nhân cách đê hèn/ sẽ sẵn sàng bán cả lương tri/ trước bạo quyền và đồng tiền nhơ nhớp/ .... Khi nhà báo cúi đầu/ khúm núm.../là niềm tin/ minh bạch/ lụi tàn/ Cả sự thật cũng cúi đầu... vĩnh biệt."
Wednesday, June 22, 2011
Tuesday, June 21, 2011
Monday, June 20, 2011
Sunday, June 19, 2011
Bài trên VNN hay ra phết: http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/25905/bao-ve-chu-quyen--cong-khai-de-thong-nhat-long-dan.html "Nhưng xin nhắc lại là một Trung Quốc có hai chế độ thì họ không có nhu cầu quan tâm đến chủ nghĩa xã hội hay chủ nghĩa cộng sản ở Việt Nam. Mục đích của họ là lợi dụng luận điểm rằng cả Việt Nam và Trung Quốc đều có Đảng cộng sản để dễ bề qua mắt người dân Việt Nam rằng ta là đồng chí của họ. Trong khi đó, họ lại gặm nhấm từng mẩu đất. Đây là luận điệu rất nguy hiểm mà nếu nhân dân không hiểu được hết để giải thích thì bạn bè quốc tế cũng có thể hiểu sai."
Friday, June 17, 2011
Thursday, June 16, 2011
Nghĩ đến việc VN phải nhập khẩu than mà buốt óc. Những năm qua ào ào xuất khẩu than, chủ yếu là sang TQ kể cả bằng đường tiểu ngạch, những người có trách nhiệm đang tận thu tài nguyên đất nước, làm khánh kiệt nguồn dự trữ quốc gia, ăn sém vào tương lai của con cháu sau này thì phải xử lý sao nhỉ, hay là vẫn có công ...???
Xem lại clip Hải chiến Gac-ma 14/3/1988 do bọn khựa quay thấy rõ sự nhẫn tâm của chúng, những người lính VN không cầm vũ khí và thực sự rất ít có khả năng kháng cự khi chỉ đứng trên bãi ngầm, nước tới thắt lưng. Vậy mà bọn khựa xả đại liên vào như bắn bia trong khi hoàn toàn có khả năng bắt sống !? Suy cho cùng, họ còn dùng xe tăng nghiền nát đồng bào họ ở Thiên an môn cơ mà, đừng có mà ảo tưởng đồng chí, môi hở răng lạnh với bọn khựa... Hỡi loài người, hãy cảnh giác (Phu- xich)!
Tuesday, June 14, 2011
Monday, June 13, 2011
Sunday, June 12, 2011
CHÚNG CON CHIẾN ĐẤU CHO NGƯỜI SỐNG MÃI VIỆT NAM ƠI!
Ảnh: trang Anh Ba Sàm
Note: Đi công tác gần cả tuần vào Sài gòn và Bình Dương, trưa nay bay từ SG ra HN, bận chút việc giờ mới lên mạng được và biết sáng nay đã có 2 cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm phạm lãnh hải VN, xem tin ảnh thật xúc động về lòng yêu nước của người mình. Nhớ đến bài thơ rất hùng tráng này, post lên như một sự ủng hộ những người đã bất chấp có thể nguy hiểm xuống đường trong những ngày 5/6 và 12/6/2011.
Đất nước
Bốn nghìn năm không nghỉ
Những đạo quân song song cùng lịch sử
Đi suốt thời gian, đi suốt không gian
Sừng sững dưới trời anh dũng hiên ngang
Đất nước
Của những câu chuyện đều làm ta rưng rưng nước mắt
Đã trở thành những bài ca không bao giờ tắt
Trên mỗi con đường, mỗi thôn xóm ta qua
Từ non ngàn cho tới biển xa
Đất nước
Của thơ ca
Của bốn mùa hoa nở
Đoc trang Kiều tưởng câu hát dân gian
Nghe xôn xao trong gió nội mây ngàn
Đất nước
Của những dòng sông
Gọi tên nghe mát rượi tâm hồn
Ngọt lịm, những giọng hò xứ sở
Trong sáng như trời xanh, mượt mà như nhưng lụa
Đất nước
Của những người mẹ
Mặc áo thay vai
Hạt lúa củ khoai
Bền bỉ nuôi chồng, nuôi con chiến đấu
Đất nước
Của những người con gái con trai
Đẹp như hoa hồng, cứng hơn sắt thép
Xa nhau không hề rơi nước mắt
Nước mắt để dành cho ngày gặp mặt
….
Đất nước
Ta hát mãi bài ca đất nước
Cho tuổi thanh xuân sáng bừng lên như ngọc
Cho mắt ta nhìn tận cùng trời
Và cho chân ta đi tới cuối đất
Ôi tổ quốc mà ta yêu quý nhất
Chúng con chiến đấu cho người sống mãi
Việt Nam ơi!
Saturday, June 11, 2011
Thursday, June 9, 2011
Sunday, June 5, 2011
Mẹ không muốn con đi biểu tình
Đọc bài viết này trên FB của bạn Da Thao Phuong thật xúc động, lòng yêu nước đâu phải đao to búa lớn...
Mẹ không muốn con đi biểu tình
bởi Da Thao Phuong vào ngày 05 tháng 6 2011 lúc 6:20 chiều
Phan yêu
Mẹ vốn không định cho con đi biểu tình với mẹ hôm nay. Người đàn ông chân (vẫn còn) ngắn của mẹ mới 3 tuổi rưỡi, mẹ chỉ muốn đưa con đến những nơi như công viên Thống Nhất (để con chơi cưỡi ngựa đu quay), hay công viên Yoyogi (để con nhặt cánh hoa anh đào chơi và ấp lên đôi má non tơ của con). Cho đến giờ, mẹ vẫn cố bảo vệ tâm hồn nhạy cảm của con khỏi tất cả những gì liên quan đến bạo lực, dù chỉ là hình ảnh một khẩu súng trong phim hoạt hình.
Biểu tình (dù ôn hòa) ở VN vẫn là một việc mạo hiểm ở nhiều cấp độ. Và ngay cả khi không có gì nghiêm trọng xảy ra, thì mẹ cũng không muốn con phải nhìn thấy mẹ và những người biểu tình bị bao vây, xua đuổi, xô đẩy, bởi rừng các chú công an, cảnh sát cơ động với súng ống, dùi cui (Các chú trông lại đáng sợ, chẳng hề giống hình các chú cảnh sát trên áp phích mình vẫn thấy, hic).
Khi mình sống ở Nhật, con từng hỏi "Chú cảnh sát đi trên đường làm gì hả mẹ". Mẹ đã nói, việc của chú cảnh sát là bảo vệ mọi người, trong đó có mẹ con mình, và bắt bọn xấu. Thế là con bảo: "Mẹ ơi con rất là yêu các chú cảnh sát", cũng hồn nhiên như khi con nói "con rất là yêu" ông, bà, bố, mẹ, yêu cây, chim và sư tử. Nếu mẹ cho con đi biểu tình hôm nay, mẹ sẽ phải giải thích cho con rằng không phải tất cả những con người/ hành động bị các chú cảnh sát trấn áp đều là xấu. Mẹ muốn nói điều đó với con muộn hơn một chút, khi tâm hồn chỉ có tình thương yêu của con hiểu được rằng không phải lúc nào những người xung quanh cũng đáp trả con bằng tình thương yêu, và một số ngoại lệ phi lý vẫn xảy ra thường xuyên.
Mẹ còn không muốn cho con đi biểu tình với mẹ hôm nay, vì biểu tình cũng có nghĩa là nói lên chính kiến của mình, và con không nên tham gia chỉ vì người khác (dù người khác đó là mẹ) tham gia.
Vì vậy, tối hôm qua mẹ đã bảo con: "Sáng mai con sang ông bà chơi, mẹ đi biểu tình chống Trung Quốc". Mặc dù rất háo hức sang nhà ông bà vì sẽ được chơi xếp hình, tô màu với chị Dĩn và em Tôm, nhưng con vẫn hỏi: "Biểu tìn là gì hả mẹ? Tại sao mẹ lại biểu tìn chống Trung Quốc hả mẹ?".
Thế là mẹ lấy bản đồ ra, chỉ cho con hình nước Việt của mình và bảo: "Trung Quốc lấy mất đất của nước Việt mình, làm người Việt mình đau. Trung Quốc to hơn mình, nhưng Trung Quốc sai thì mình vẫn phải phản đối. Mẹ đi biểu tình để cùng các bác các cô khác nói lên điều đó".
Con bảo: "Trung Quốc xấu quá, hư quá mẹ nhỉ. Mình không chơi với Trung Quốc nữa, mình cho cá mập cắn chết Trung Quốc luôn". "Ôi, không nên bạo lực như thế con ạ. Mình chỉ đi biểu tình hòa bình thôi, mình không bạo lực". Con nghĩ một lát rồi bảo: "Con muốn đi biểu tìn với mẹ cơ"! "Con không muốn chơi với chị Dĩn và em Tôm à? Đi biểu tình sẽ rất mệt và có thể nguy hiểm như động vào dao, đồ điện vậy". "Thế hả mẹ? Nhưng con cứ muốn đi biểu tìn với mẹ cơ".
Sáng nay con gọi mẹ dậy, con không chịu ăn sáng vì muốn đi "biểu tìn" ngay. Nhưng không được, con trai ạ. Trước khi thực hiện nghĩa vụ công dân, mình phải làm tốt nghĩa vụ cá nhân của mình đã. Mẹ phải cho con ăn sáng, và con phải ăn ngoan.
Tham dự biểu tình hôm nay mệt hơn mẹ tưởng. Trời nắng đến 36, 37 độ, oi bức kinh người. 2 mẹ con lếch thếch tìm chỗ gửi xe (khá xa chỗ biểu tình), nhập được vào đoàn rồi thì lại phải chạy lòng vòng qua bao tuyến phố. Các chú cảnh sát cứ thích lùa người biểu tình vào những đường nắng ong đầu nhất để các chú cũng phải nhễ nhại mồ hôi đuổi theo là sao? Trời nóng, người đông, mẹ phải lúc thì bế, lúc thì cõng con cho an toàn. Tối qua giày đế bằng của mẹ bị hỏng, thế là mẹ phải đi giày cao gót. Mẹ không có mũ, con chẳng có cờ, biểu ngữ... 2 mẹ con mình trông không "chuyên nghiệp" lắm nhỉ. Thế nhưng mẹ con mình đã thực hiện được một cuộc đi bộ dài hơn 3 tiếng đồng hồ dưới trời nắng gắt cùng các bác, các cô, các chú biểu tình "xịn".
Cảm ơn chú Dino đã tạm xa cái máy ảnh để cõng con một đoạn đường. Cảm ơn cô Codet đã giúp mẹ chăm sóc con. Cảm ơn cô chú không đi biểu tình nhưng đã tặng con chai nước mát ở đường Phùng Hưng. Cảm ơn các cô, chú, các bác mà mẹ con mình không biết tên đã cho con uống nước khi con khát, cho con quạt giấy khi con nóng, và mỉm cười với mẹ con mình. Cảm ơn gần nghìn người ở Hà Nội, khoảng 2000 người ở Sài Gòn hôm nay đã xuống đường biểu tình, tay giơ cao biểu ngữ và cờ Tổ Quốc, cùng hô khẩu hiệu, hát quốc ca..., bất chấp những rắc rối và hiểm nguy họ có thể gặp phải. Cảm ơn các chú cơ động đã lấy dùi cui đẩy mẹ con mình (theo nhiệm vụ) nhưng lại giữ tay mẹ để mẹ con mình không bị ngã (theo phản ứng tự nhiên của một con người).
Hôm nay chú Tie Suc bảo mẹ: "Năm 2007 cô này đi biểu tình một mình, năm nay có zai đi cùng nhé!". Khi mẹ đi biểu tình năm 2007, mẹ mới sinh con được một vài tuần, cuống rốn con còn chưa rụng. Còn năm nay, con đã là một người đàn ông cao 1m05, con đã thấy cậy to mà ức hiếp, ăn cướp của người khác là xấu. Và con đã tự quyết định đi biểu tình với mẹ, đã là một trong những người cuối cùng rời đoàn biểu tình chứ không khóc đòi về giữa chừng dù có lẽ con rất mệt, như mẹ vẫn nói với con: "Đã làm, thì làm đến cùng, khó thì phải cố đến khi không cố được nữa". Mẹ tôn trọng và tự hào về người đàn ông chân (vẫn còn) ngắn của mẹ quá!
Suốt buổi biểu tình hôm nay con nói rất ít. Có lẽ con mệt, có thể đám đông, những nắm tay vung lên, những dùi cui, súng ống... mọi điều quá mới và làm con chấn động. Cũng có thể bộ não 3 tuổi rưỡi của con chưa thật sự hiểu những điều xảy ra quanh con ngày hôm nay, nên con chỉ muốn làm một "quan sát viên".
Nhưng sau khi ngủ trưa dậy, tự nhiên con nói: "Mẹ ơi, con sẽ không bao giờ để Trung Quốc đánh em Tôm, đánh mẹ".
Con yêu, mẹ vẫn không muốn con đi biểu tình. Mẹ hy vọng khi con lớn lên, dù sống ở Việt Nam hay nơi nào khác trên trái đất, con cũng có thể được tự do nói lên những ý kiến, nguyện vọng chính đáng của mình và không cần phải đi biểu tình giữa thời tiết khắc nghiệt, giữa những người mang dùi cui, súng ống trấn áp. Con sẽ không bao giờ phải ngần ngại trước các loại áp lực, phải ít nhiều suy tính về sự an toàn của bản thân mỗi lần quyết định nói lên chính kiến của mình, như thế hệ của mẹ. Bởi mẹ hy vọng khi đó, xã hội sẽ tiến hóa đến mức quyền được phát biểu chính kiến của con người sẽ được coi là đương nhiên, cho dù chính kiến đó khác với mong muốn của một đám đông hay một nhóm người nào đó.
Mẹ yêu và tôn trọng con, ngay cả khi con không nghe lời mẹ. Và nếu điều con thực sự muốn không nguy hại đến tính mạng của con và xâm phạm đến quyền lợi chính đáng của người khác, thì ngay cả khi mẹ không muốn, con vẫn cứ làm, con yêu nhé!
Hà Nội, 05. 06. 2011.
Mẹ Phương của con.