Followers
Tuesday, November 30, 2010
Monday, November 29, 2010
Sunday, November 28, 2010
Nhân xem kênh Discovery
Hôm nọ bật TV xem giữa chừng một bộ phim phát trên kênh Discovery thấy có nhiều điều suy ngẫm. Đó là các nhà khoa học làm một số thí nghiệm trên chuột để xem ảnh hưởng của môi trường như sau:
- Nhóm thứ nhất có 20 con chuột được nhốt chung trong 1 diện tích và có đồ ăn giống như nhóm thứ 2 nhưng chỉ có 5 con.
- Nhóm thứ 3 cũng gồm 5 con ở trong 1 điều kiện về diện tích và đồ ăn giống như 2 nhóm trên nhưng trong môi trường không khí ô nhiễm cả bụi lẫn tiếng ồn...như cuộc sống ở đô thị.
Kết quả sau 1 thời gian đã định, các nhà khoa học đã có được một kết luận thú vị:
- Các con chuột của nhóm 1 trở nên hung hãn và sẵn sàng tấn công nhau trong khi chuột nhóm 2 tỏ ra thân thiện và chung sống hòa bình;
- Các con chuột của nhóm 3 cũng giống tình trạng như nhóm 1, thường hay tấn công nhau...
Hihi...xem ra có thể lý giải được cuộc sống ở các thành phố như Hà Nội hay Sài gòn hiện nay chăng???
Tuesday, November 23, 2010
Friday, November 19, 2010
Wednesday, November 17, 2010
Monday, November 15, 2010
Sunday, November 14, 2010
Friday, November 12, 2010
Môn học làm Người
Cop từ nhà Gió vào đây để nghiền ngẫm:
Môn học làm Người
1. Học Nhận Lỗi. Con người thường không chịu nhận phần lỗi mình, tất cả lỗi lầm đều đổ cho người khác, vì chúng ta cho rằng bản thân mình mới đúng. Thật ra “không biết mình” là lỗi lầm lớn nhất. Đừng nghĩ mình “lớn” thì hoàn hảo và vô tội. Càng lớn càng dễ lỗi lầm vì có thể đổ lỗi cho người dưới. Ðối tượng mà mình nhận lỗi có thể là ông bà, cha mẹ, anh chị em, bạn bè,… và bất kỳ ai trong xã hội, thậm chí là người nhỏ hơn mình và với chính người không tốt với mình. Nhận lỗi như vậy bản thân chẳng mất mát gì, ngược lại còn thể hiện được sự độ lượng của bản thân và được khâm phục. Biết nhận lỗi là một điều rất tốt, là sự tu thân lớn và là một nhân đức.
2. Học Khiêm Nhu. Răng cứng, lưỡi mềm. Nhưng cuối cuộc đời, răng rụng hết mà lưỡi vẫn còn nguyên. Đó là bài học về sự mềm mỏng, khiêm nhu. Được vậy thì đời người mới có thể tồn tại dài lâu, chứ “cứng” thì chỉ thiệt thòi. Tâm hòa là một tiến bộ lớn trong việc tu thân. Có tâm hòa thì mới có nhân hòa. Chúng ta thường hình dung những người cố chấp có tấm lòng và tính cách rất “lạnh”, rất “cứng” như sắt thép vậy. Nếu chúng ta có thể điều hòa hơi thở và tâm tính, dần dần khiến “ngựa chứng” phải thuần thục thì cuộc sống sẽ vui tươi, hạnh phúc và kiên vững.
3. Học Đức Nhẫn. Nhẫn nhục là loại “cỏ quý”, là “bùa hộ thân” đặc biệt. Biết nhẫn một chút thì có thể làm sóng yên biển lặng. Nhường nhịn không phải là chiến bại. Nhẫn để tiêu trừ điều ác. Nhẫn là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Muốn sinh tồn thì phải biết nhẫn để có thể phân biệt đúng – sai, thiện – ác, tốt – xấu, thậm chí chấp nhận nó.
4. Học Thấu Hiểu. Không hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm,... Nên thấu hiểu để biết cảm thông và giúp đỡ nhau. Không cảm thông nhau không thể tha thứ cho nhau, không thể có hòa bình. Tâm phẫn xí tắc bất đắc kỳ chính!
5. Học Khước Từ. Cuộc đời như một chiếc va-li, lúc cần dùng thì xách nó lên, không cần thì đặt nó xuống. Lúc cần đặt xuống lại không đặt xuống, cũng như kéo túi hành lý nặng nề vậy, cuộc đời luôn trĩu nặng. Cuộc đời hữu hạn, biết phục thiện, biết tự trọng và tôn trọng, biết bao dung thì mới làm cho người ta chấp nhận mình, biết khước từ chính mình để có thể sinh tồn.
6. Học Xúc Ðộng. Nhận ra ưu điểm của người khác thì chúng ta nên hoan hỷ, thấy điều không may của người khác nên biết xúc động. Vui với người vui, buồn với người buồn. Trắc ẩn là lòng thương yêu, là thiện tâm. Trên đời có rất nhiều cảnh thương tâm, nhiều cuộc đời rất đáng thương, vô cảm là độc ác.
7. Học Sinh Tồn. Ðể sinh tồn, chúng ta phải biết giữ gìn sức khỏe – tinh thần và thể lý. Tinh thần thoải mái thì thân thể khỏe mạnh, và ngược lại. Thân thể khỏe mạnh không chỉ ích lợi cho bản thân mà còn làm cho gia đình, bạn bè an tâm. Đó cũng là biết sống hiếu đễ với người thân.
Trầm Thiên Thu chuyển ngữ
Thursday, November 11, 2010
Wednesday, November 10, 2010
Tuesday, November 9, 2010
Lại... RỖNG ! PS. Lấy mấy dòng này từ blog Hoàng hôn tím: "Giao mùa, giao mùa! Khi giọt nắng vàng như mật ong nhường chỗ cho những cơn gió xôn xao đầu mùa chính là lúc tâm hồn con người nhạy cảm nhất, mong manh nhất và khi đâu đó người ta bắt gặp những cảnh cũ hương quen cũng là lúc tiếng lòng trỗi dậy người ta muốn tỏ bày, người ta tiếc nuối và đôi khi người ta tự ru lòng mình".
Monday, November 8, 2010
Sunday, November 7, 2010
Saturday, November 6, 2010
Thursday, November 4, 2010
Ít nói...
Dạo này chợt nhận ra mình ít nói !? Ít nói chẳng phải vì hiền lành hơn, điềm đạm hơn hay...v.v. và v.v... Chỉ thấy là ít nói hẳn!
Đi làm, ở văn phòng có trao đổi với mọi người cũng chỉ là những mẩu đối thoại ngắn gọn. Một mình một phòng, thường dán mắt vào màn hình nên càng...ít nói. Giao dịch qua điện thoại cũng không nhiều, nghe là chính và cũng chả trao đổi gì nhiều, càng không có kiểu 'tám' qua điện thoại bởi chả có..đối tượng để làm thế! Công việc chầm chậm nên cũng ít phải tiếp khách và dĩ nhiên ít phải...nói. Cái nơi để thả phanh nói năng, văng lung tung là chỗ nhậu nhưng giờ cũng chả mấy khi đi nhậu vì cũng chán...rượu bia ăn uống!?
Ở nhà, có 2 mống, chút thời gian vội vàng buổi sáng trước khi đi làm đâu có nói gì ngoài vài câu hỏi, đáp ngắn gọn hay câu chào nhiều khi vắng cả chủ ngữ. Chiều tối đi làm về thì cũng na ná, người trong bếp, kẻ dán mắt vào màn hình hoặc là TV hoặc là PC...và vài câu trao đổi ngắn gọn!?
Cũng có lúc thấy mình nói nhiều, nói to nhưng đó là ...độc thoại! Đó là lúc lái xe trên quãng đường nêm chặt những người với nhiều kẻ tham gia giao thông bạt mạng. Đó là nhưng câu văng tục và tai ai gần miệng kẻ đó nghe. Đó là lúc ở nhà xem TV, cao giọng cãi cọ với kẻ khiếm thính trước mặt và cũng tai ai gần miệng kẻ ấy nghe. Chỉ là thế thôi...
Hình như giống bệnh tự kỉ ở trẻ con?! Liệu ở tuổi này có mắc cái bệnh ấy không nhể? Đọc ở đâu đó (giờ trên mạng cũng thấy đề cập nhiều hơn), ấy là đang ở thời kỳ...mãn...Hức! Bỏ mịa!