Followers

Sunday, October 31, 2010

Chút lan man ngày đầu tháng...

Ngày đầu tuần mới, tháng mới, thời tiết đẹp tuyệt: nắng thu vàng rộm, se lạnh, hanh heo. Dịp này trời Hà Nội rất đặc trưng thu. Tháng Mười của mình đã qua. Ờ, kể cũng lạ. Sao 10 ngày đầu tháng, họ cứ tính từng ngày làm cảm thấy thời gian trôi đi lâu thế. Những ngày còn lại sau đại lễ qua đi thấy lại trôi vèo vèo. Vèo vèo như kí ức những ngày đại lễ trôi tuột đi! Kể ra, tháng Mười này ở Thủ đô cũng nhiều sự kiện nhưng rồi tất cả cũng lại cuốn đi theo dòng đời và có gì còn đọng lại? Tháng qua nhàn tản rong chơi, chẳng có 1 cuộc đi công tác nào. Cái tuổi có bới mới có ăn, nhàn là có vấn đề!?

Ngoài kia nắng đang đẹp quá. Bỗng dưng muốn ...

Thôi, chúc những ai của tháng Mười Một đã nhé!

Sunday, October 24, 2010

Chộp...màn hình

Lãng đãng đầu tuần...:

- Định viết vài dòng về đêm nhạc Mahler, bản giao hưởng số 8, buổi trình diễn nhạc giao hưởng hợp xướng lớn nhất từ trước đến giờ ở TT Hội nghị Quốc gia...

- Định viết mấy suy nghĩ khi vừa rồi vào thăm lại ông bạn đang ốm gần đất xa giời...

- Định viết về nỗi nhớ chợt đến, một sự hư không...

Nhưng rồi chả thể viết gì. Ngoài trời một đợt không khí lạnh mới sắp tràn về, bầu trời đầy mây, u ám...

Lãng đãng...

Cuộc đời lạ lùng, cuộc đời ước mơ những điều viển vông/ Lòng người lạ lùng, lòng hay mong nhớ những điều hư không... (Thanh Tùng)

Friday, October 22, 2010

Doanh nhân và kỹ năng kiểm soát cảm xúc

Thấy bài này có những điểm cần quan tâm, cop về đây để tham khảo:

Vì sao một doanh nghiệp Việt nào đó bỗng nhiên muốn trở thành tập đoàn, một nhà đầu tư đầy kinh nghiệm có khi cũng trắng tay vì chứng khoán, hay một nhân viên bị đuổi việc vô cớ...? Đó là những câu hỏi tưởng chừng không hề có mối liên hệ đến nhau, song theo diễn giả Quách Tuấn Khanh, tổng giám đốc một doanh nghiệp đang hoạt động trong lĩnh vực đào tạo, huấn luyện doanh nghiệp và phát triển con người..., thì những điều trên dù có diễn biến khác nhau, kết quả khác nhau, song có thể có một điểm chung, đó là cảm xúc.

Trong cuộc trò chuyện với VnEconomy về ảnh hưởng của cảm xúc tới kinh doanh và đời sống doanh nhân, ông Khanh nói:

 - Cảm xúc có 4 loại chính là lo lắng, sợ hãi, vui vẻ và hạnh phúc. Nó là một phần trong đời sống của mọi con người, và do vậy doanh nhân cũng không phải là ngoại lê. Đó là thứ chúng ta rất khó kiểm soát, bởi đa phần những phản ứng của con người liên quan đến cảm xúc đều được cài đặt từ trước dựa trên những hành vi, thói quen được tích lũy từ bé.

 Cảm xúc nó cũng gắn liền với cách chúng ta nghĩ về một sự việc, sự vật theo một nếp đã được hằn định từ lâu. Do đó, con người thường là phản ứng với cảm xúc, chứ chúng ta không làm chủ cảm xúc được. Nhiều doanh nhân hiện rất chú ý đến việc kiểm soát cảm xúc, khi mà áp lực trong đời sống kinh doanh ngày càng tăng: những lời hứa phải thực hiện, mục tiêu theo đuổi, thời gian nghỉ ngơi ít..., khiến cho doanh nhân thời nay dễ bị cảm xúc tiêu cực tấn công.

Trong cuộc sống, năng lực cảm xúc là một thứ ai cũng có nhưng không phải ai cũng giống nhau, có người tốt, người kém. Nếu rèn luyện tốt thì người đó sẽ có năng lực cảm xúc tốt. Những người làm lãnh đạo phải có năng lực cảm xúc tốt, vì cảm xúc có thể khả năng chi phối hành động rất lớn. Nếu không học được cách làm chủ cảm xúc, bạn sẽ đối mặt nhiều hơn với thất bại.

* Vậy theo ông, giữa cảm xúc và lý trí thì cái nào điều khiển cái nào?

 Mọi thứ đều được bắt nguồn từ suy nghĩ trong đầu con người. Tuy nhiên, có những suy nghĩ mà chúng ta dùng lý trí bình thường để hiểu và suy luận những thứ bạn tiếp nhận vấn đề, chẳng hạn như khi chúng ta đi học, nghe giảng... Cảm xúc cũng đến từ suy nghĩ, nhưng không phải đến từ lý trí mà đến từ thói quen đã được "cài đặt". Chẳng hạn, khi có một ai ném vật gì vào bạn thì bạn sẽ có phản ứng né tránh ngay và nó được đến từ suy nghĩ, tức là hình dung ra vật đó hình thù như thế nào, nó sẽ gây đau nếu không tránh... Cơ chế làm việc của não người là luôn luôn bảo vệ bạn tránh khỏi những nguy hiểm và những suy nghĩ đó diễn ra vô cùng nhanh. Nên hàng loạt suy nghĩ đó không đến từ lý trí mà đến từ những nối kết thần kinh đã được cài đặt sẵn trong bạn trong suốt quá trình sống. Do đó, cũng giống như bạn tránh vật từ người khác ném, khi bạn bị người khác xúc phạm thì ngay lập tức bạn phản ứng lại người đó, có thể là phản ứng tiêu cực... mà không cần suy nghĩ nhiều và lý trí cũng không có cơ hội làm việc. Tuy nhiên, nếu bạn rèn luyện, những suy nghĩ bằng lý trí sẽ có cơ hội "ra tay" trước cảm xúc, giúp bạn kiềm chế bản thân và có những phản ứng đúng đắn...

*Ông có thể nói kỹ hơn về kỹ năng kiểm soát cảm xúc, đặc biệt với doanh nhân?

Với một con người thì những nối kết thần kinh sẽ tạo nên các phản ứng của người đó ở trong mọi hoàn cảnh, kể cả trong kinh doanh. Là một doanh nhân, cách nghĩ của bạn sẽ không giống như một người làm công ăn lương nữa. Nghĩa là bạn phải thay đổi những nối kết thần kinh đã cài đặt trong một người bình thường và biến nó thành một thói quen. Khi ra quyết định thì sẽ có nhiều phương pháp khi ra quyết định. Chẳng hạn như cần phải nhìn nhận các tình huống, đưa ra các giải pháp rồi phải cân đong đo đếm về hiệu quả của quyết định đó. Đó là cách ra quyết định bài bản. Dĩ nhiên, cũng có những quyết định buộc bạn phải phản ứng càng nhanh càng tốt, có khi không kịp đọc kỹ bài toán để giải, và lúc đó cảm xúc sẽ làm chủ bạn.

Điều đáng tiếc là vẫn còn nhiều doanh nhân chưa có thói quen cố gắng dùng lý trí để giải quyết vấn đề, mà đa phần là ra quyết định dựa trên cảm tính, và hầu hết họ đều cho là mình đúng. Nhưng thực tế, chỉ những người nào đã nuôi dưỡng được những nối kết thần kinh phù hợp với doanh nhân và có trực giác kinh doanh thì mới thành công, còn ngược lại phần đa là sai lầm. Chẳng hạn, một nhà đầu tư nào đó, khi chọn cổ phiếu nào rồi, đôi khi có xu hướng yêu thích cổ phiếu đó. Nếu nó đã từng mang lại lợi nhuận trước đây, thì nhà đầu tư này lại càng có cảm tình. Và khi thị trường có sự đảo chiều giảm điểm, giá cổ phiếu giảm thì nhà đầu tư này vẫn không chịu bán mà vẫn nuôi dưỡng niềm tin rằng nó sẽ tăng giá trở lại. Cho đến khi giá cổ phiếu chạm đáy thì anh ta mới nhận ra là mình đã mất tiền.

Điều này phần nào nói lên rằng, những người thành công là những người làm chủ được cảm xúc của mình. Khi người ta yêu cầu bạn suy nghĩ khách quan, ra quyết định một cách khách quan tức là yêu cầu bạn tách cảm xúc ra khỏi quyết định đó, nhưng thực tế không nhiều người làm được điều này. Mọi quyết định đều có hai phần tham gia, bao gồm lý trí và cảm xúc. Do vậy, các chuyên gia vẫn khuyên các doanh nhân nên sử dụng các công cụ lý tính trong quá trình ra quyết định.

Nhiều lãnh đạo doanh nghiệp tâm sự với tôi rằng, họ chọn thư ký dựa trên năng lực, song thực tế thì họ vẫn bị yếu tố nhan sắc của người đó tác động. Và rốt cục nếu năng lực của hai người tương đương nhau thì chắc chắn họ sẽ chọn cô nào có ngoại hình ưa nhìn hơn. Đó chính là khi họ bị cảm xúc chi phối.

*Theo ông, nếu một doanh nhân có kinh nghiệm, kiến thức nhưng năng lực cảm xúc kém thì liệu có thành công?

 Để trở thành một nhà quản lý giỏi thì phải có kiến thức chuyên môn, kiến thức quản lý con người, công việc. Chúng ta sẽ không bao giờ quản lý được con người nếu không có năng lực cảm xúc, vì bạn sẽ không thể hiểu được nhân viên, không đồng cảm, không khích lệ và hơn hết là không thể làm chủ được chính mình để tạo ra sức nhẫn nại chịu đựng trong quá trình lãnh đạo doanh nghiệp.

Có một tổng kết rằng, khi bạn làm công việc quản lý thì kiến thức chuyên môn chỉ góp 10-20%, còn yếu tố quyết định là khả năng làm cho cấp dưới đảm nhiệm công việc chuyên môn tốt, thông qua khả năng kết nối nhân viên và tạo ra cho họ cảm hứng làm việc. Ngày xưa, một danh tướng rất giỏi trên trận mạc có khi lại hoàn toàn bại trận trước mỹ nhân. Còn ngày nay, rất nhiều nhân viên giỏi bỗng nhiên bị đuổi việc chỉ vì lời đề nghị của cô thư ký với sếp.

Tôi có thể lấy thêm một ví dụ nữa. Bằng lý trí thông thường, ai cũng biết rằng trong một gia đình thì sinh một đứa con sẽ dễ nuôi hơn là sinh 10 đứa, nếu như điều kiện và nguồn lực tài chính cố định. Thế nhưng, nhiều doanh nhân mà tôi biết lại muốn “đẻ” ra hàng loạt công ty con với nhiều ngành nghề để được người ta gọi là “tập đoàn”, trong khi nguồn lực vẫn vậy. Đây là một quyết định đến từ cảm xúc, mà cụ thể là do háo danh. Họ muốn nhanh chóng được trở thành tập đoàn dù nguồn vốn và nhân lực không phải là lớn.

 -Theo VNE-

Điểm nhìn lạc quan trong tuần: đó là xem trên TV hay ảnh trên các báo mạng chụp về vùng lũ, thấy bắt được trong khuôn hình các cháu nhỏ mặt mũi rất khôi ngô, sáng sủa dù đang ở trong tình cảnh khó khăn và ở vùng xa xôi; hi vọng thế hệ này sẽ sung sướng hơn cha ông chúng bây giờ...

Wednesday, October 20, 2010

Đã có giấy mời đêm hòa nhạc Bản giao hưởng số 8 của Gustar Mahler ở TT HN QG Mỹ Đình tối 23/10...hehe http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2010-10-16-chuong-trinh-hoa-nhac-ki-niem-1000-nam-thang-long-ha-noi

Lá phong đỏ




Chụp ở Kensington Garden- London

NGƯỜI ĐÀN BÀ THỨ 2

Tặng một nửa còn lại nhân ngày đẹp 20.10.2010 ( đặc biệt tặng những ai có 'bất đồng' với mẹ chồng...). Định post từ hôm qua nhưng Multi bị chặn không thể vào được:

Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là của mẹ
Anh ấy có thể quên con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh ấy yêu mẹ, mẹ ơi!!!

Mẹ đã sinh ra anh ấy ở trên đời
Hình bóng mẹ lắng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con được yêu đến vậy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai

Mẹ đừng buồn những hoàng hôn, những sớm mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con chỉ là một cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh

Con chỉ là một cơn mơ mỏng manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu trọn đời âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành cho mẹ thôi

Anh ấy có thể sống với con suốt cả cuộc đời
Cũng có thể chia tay ngày mai có thể
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào con cũng chỉ thứ hai.

- Thơ Phan Vĩnh Hà-

Saturday, October 9, 2010

Có lẽ lâu lắm mới có cảm giác 10 ngày đầu tháng sao lâu thế...!!!??? Đợi đến thời khắc 10h10'10'' ngày 10.10 nào...

Lan man quanh sinh nhật: Hà Nội Và Tôi

 

 

-         Phỏng theo lời bài hát ‘Hà Nội và Tôi’ của Lê Vinh coi như một lời tự bạch:

 

Nơi tôi sinh – không phải là Hà Nội
Ngày tôi sinh - một ngày không bỏng cháy, thậm chí có cờ hoa cả một vùng…

Nhưng đúng: -Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó
Đêm lặng nghe trong gió không phải là tiếng sông Hồng thở than mà là sông Cầu lơ thơ nước chảy…

 

-         Sự run rủi của số phận, mình sinh ra đúng ngày kỉ niệm Tiếp quản Thủ đô 10/10. Cái gì đi vào trí nhớ của tuổi thơ luôn được giữ lại rất lâu. (Chẳng hiểu tự hồi nào mà người ta thích dùng cụm từ ‘ giải phóng Thủ đô’ để thay cho ‘ tiếp quản Thủ đô’. Giải phóng thì phải như giải phóng Berlin hay giải phóng Sài gòn, những người lính quân phục ám mùi khói súng cùng xe tăng tiến vào thành phố… Còn đây, những người lính 2 bên chiến tuyến chào nhau và đổi gác trên cầu Long Biên, đoàn quân với quân phục mới tiến vào thành phố trong tiếng nhạc và cờ hoa vẫy mừng của dân chúng!). Có lẽ vì thế mà mình gắn với Hà Nội chăng! Nếu chia tuổi đời mình đến hiện tại thành 3 phần bằng nhau thì 1/3 thời gian đầu đời sống ở nơi chôn rau cắt rốn và 2/3 là ở Hà Nội. Lạ, kể cả đến mấy năm quân ngũ, dù mình đóng quân ở xứ Ba Vì mù sương nhưng thời gian ấy vùng đất này bị tách khỏi Hà Tây để về Hà Nội (hơn 30 năm trước đó). Và những năm đầu đời này, trừ thời gian sơ tán bởi chiến tranh phá hoại, các dịp hè mình vẫn được sang Hà Nội chơi vì ông già mình công tác ở Hà Nội và cô bác ruột cũng ở đó. Vẫn còn đậm trong trí nhớ những chuyến tàu hỏa đi và đến từ ga Đầu cầu ( tên gọi của ga Long Biên thời đó) và cây cầu Long Biên cổ kính… Thế nhưng chưa bao giờ mình coi mình là người Hà Nội cả mà chỉ là ở Hà Nội thôi ! Dẫu thế, mình vẫn coi Hà Nội là của mình, vui buồn cùng Hà Nội.  

 

-         Năm nay ngày này theo lịch thật đẹp: 10.10.10, cứ như dãy số nhị phân của máy tính í, lại vào đúng chủ nhật nữa. Và thường thời gian này năm nào cũng thế, thời tiết thường đẹp, đặc trưng của mùa thu Hà Nội. Có lẽ vì vậy mà người ta chọn dịp này để làm đại lễ kỉ niệm 1000 năm Thăng Long – Hà Nội chăng? Nhưng cái sự ồn ã, phô trương, lãng phí và hình thức dường như thành phản tác dụng. Một triều Lý oai hùng dựng nước ‘Nam quốc sơn hà nam đế cư…’ với chiến thắng sông Như nguyệt (sông Cầu) vang lừng, thậm chí đem hẳn quân sang đánh phủ đầu bọn xâm lược ngay trên đất của chúng, cùng văn hóa Phật giáo rực rỡ vậy mà sao cứ nhàn nhạt… Quá nhiều sự khoa trương theo kiểu tát nước theo mưa. Giá đại lễ này chỉ làm gọn trong 2 ngày cuối tuần này và có trọng điểm thì sẽ hay hơn biết bao…

 

-         Vẫn muốn trích dẫn ra đây bài thơ ‘Tháng Mười chợt gọi’ (nhưng quên tên tác giả) mà mình yêu thích trong nhiều năm qua và chỉ trích đoạn đầu thôi:

 

Tháng Mười em gọi tên tôi

Nhắc ngày sinh, chuốc chén mời…bâng khuâng

Tôi như cây giữa âm thầm

Sao em biết buổi hạt mầm nảy sinh

Dòng đời chìm nổi lêng đênh

Lắm khi mình chẳng biết mình có thân…

 

PS. Tấm ảnh trên chụp hồi hơn 1 tuổi tại gốc cọ trước Ngân hàng Nhà nước Việt nam. Hàng cọ này hiện vẫn còn...
 

 

Monday, October 4, 2010

Về Phù Lãng...

Chủ nhật vừa rồi, 3-10, mình về lại thăm quê Phù Lãng nhân dịp ông anh họ tân gia. Cứ tưởng lần mới về cách đây 2 năm vậy mà đã hơn 3 năm rưỡi. Đây là một vài bức ảnh:

 

Các sản phẩm gốm nghệ thuật hiện đại (cái này mới có gần đây sau khi làng nghề được phục hồi):

Công đoạn vẽ màu:

Công đoạn 'chuốt' tạo hình trên bàn xoay, để quay bàn xoay dùng chân để đạp (nhìn cái cẳng chân kìa):

Sản phẩm truyền thống- chum, vại sành (ngày xưa dân Phù Lãng chất lên xe đạp thồ đi đến các vùng để đổi trực tiếp chum-vại lấy thóc, ngô, khoai, sắn...

Các chồng gỗ để đốt lò được xếp ngay ngắn, một hình ảnh đặc trưng có từ lâu:

Chùa Phù Lãng, tên tự Phúc Long mới được xây dựng lại ( dưới sự công đức của một vị cựu Đại tướng người làng); vị sư chủ trì chùa đã 104 tuổi:

Tiểu sành- một sản phẩm truyền thống cùng với chum, vại sành...

Những mái nhà cổ lợp ngói ta ( nhưng bên trong cột, kèo, dui, mè...toàn bằng gỗ) phổ biến của Phù Lãng, giờ đó tìm được bụi tre nào...:

 Post lại bài này từ hồi YH!360:

Phù Lãng - quê của Bà Ngoại tôi, nơi tôi cũng đã có nhiều kỷ niệm của thuở ấu thơ, những ngày nghỉ hè. Vậy mà cũng đã vài chục năm mới trở lại.

Một cuốc taxi khoảng 1.15' từ Hà nội về đến Phù Lãng, đường xá tốt kết quả của PMU 18. Sau khi được chỉ dẫn, tôi vẫn nhận ra được khu đất sát mép sông Cầu, nhà của Bà Ngoại tôi ( giờ đã nhượng lại cho người khác ). Nhà cửa xây nhiều hơn nhưng không cảm thấy to và khang trang như thuở trước. Sông Cầu giờ đây dường như cũng nhỏ đi. Có một thời, dân Phù Lãng không chịu nổi cảnh lụt lội hàng năm do vốn dĩ làng nằm ngoài đê nên dân chúng đã phải bỏ làng để di chuyển lên vùng đồi cao hơn ngoài đê. Nay nhờ có thuỷ điện sông Đà nên bớt cảnh lụt lội, mọi người lại kéo nhau về làng, xây dựng lại nhà cửa. Vẫn là cảnh chum sành, vại sành, tiểu sành...những sản phẩm đặc trưng của gốm Phù Lãng được xếp thành chồng như thuở nào nhưng hình như không phong phú bằng...Gốm Phù Lãng bây giờ đã được nâng cấp một bước khi có thêm sản phẩm gốm mỹ nghệ nhưng dường như chất lam lũ vẫn đầy ắp trong các sản phẩm gốm.

Liên tưởng câu thơ của nhà thơ Tế Hanh: " Quê hương tôi có con sông xanh biếc/ Nước gương trong soi tóc những hàng tre...". Vẫn nhớ bên phải nhà Bà Ngoại là một bến nước nhỏ và ở đó có một bụi tre ( bây giờ không còn nữa) và bên trái nhà Bà là một bến nước to mà thuở đó trẻ con thường ra đó bơi lội. Cạnh bến nước này chính là lò gốm của nhà Bà, một lò gốm to chạy dài xuống gần bến sông, thuận lợi cho việc vận chuyển đất sét, củi... cũng như các sản phẩm gốm . " Ngày ấy đâu rồi...!".

Điểm nhấn của Phù Lãng bây giờ chính là ngôi chùa Phù Lãng rất khang trang vừa được xây cất lại và tư dinh của một vị Đại tướng vừa nghỉ hưu. Thế mới thấy các Cụ xưa nói cấm có sai câu nào: " một người làm quan cả họ ( mà ở đây là cả làng ) đựơc nhờ".

Một bữa cỗ quê và rượu ' cuốc lủi ' ngon tuyệt. Dường như mọi người cũng đều mừng và vui vì sự có mặt của tôi... Phù Lãng đang tìm lại chính mình, tìm lại sự sầm uất 'trên bến dưới thuyền' thuở nào nhưng hình như cũng còn xa lắm. " Bao giờ cho đến... ngày xưa..." !

Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội... (NĐT)

Sunday, October 3, 2010

Vài tấm ảnh Hà Nội xưa...

Sưu tầm trên mạng có mấy tấm hình Hà Nội chắc thuở đầu thế kỷ 20, thấy rõ ràng HN thời đó có phong cách và được khai hóa hẳn hoi. Tiếc là đã bị mất đi!

 Hà Nội từng có phiên bản bức tượng Nữ thần Tự do hay còn gọi là tượng Đầm xòe(bằng 1/16 bức tượng ở Mỹ) đặt trên nóc tháp Rùa giữa hồ Gươm. Sau đó, tượng được đặt ở vườn hoa Cửa Nam, đến năm 1945 bức tượng bị dỡ khỏi vườn hoa này.

 

Nhà đấu xảo (trung tâm thương mại một thời), nay là Cung văn hóa Hữu nghị.

Tượng đài Paul Bert nằm ở vườn hoa Lý Thái Tổ hiện nay

Bờ hồ Gươm với những cây cọ:

Tượng đài La France từng đặt ở Dinh toàn quyền, nay là Phủ chủ tịch

 

 

Vườn hoa Canh nông, nay là công viên Lê Nin trên đường Trần Phú.

 

Trước cửa Nhà hát Lớn Hà Nội cũng từng có một tượng đài phun nước khá lớn

 

 

 

 

THƯ BỌ LẬP GỬI TRỊNH VĂN SƠN

Bài này của Bọ Lập - Nguyễn Quang Lập, viết quá hay về cái bộ phim vong bản - LCU- Đường tới thành Thăng Long nên cop về tham khảo:

Hà Nội ngày 30 tháng 9 năm 2010

Lâu nay thấy bà con la lối về bộ phim Đường tới thành Thăng Long tôi vẫn im lặng, không dám lên tiếng. Phần vì thấy người ta nói thế cũng đã hết nhẽ rồi, phần vì cũng có hành nghề điện ảnh, cũng có viết kịch bản phim lịch sử, cũng đã từng tham gia dự án điện ảnh Ngàn năm… nên mở miệng khó quá. Những người cùng nghề mới hiểu nỗi vất vả cay cực của điện ảnh Việt Nam. Để có một mét phim người ta phải đổ mồ hôi, sôi giọt máu chứ chả phải cứ đổ tiền ra là có phim đâu. Cho nên bác nói bác buồn vì phim chưa được cấp phép là bác nói rất thật lòng, chẳng phải chỉ buồn đâu, đau nữa bác ạ.

Nhưng nếu bác bình tĩnh nghĩ lại thì thấy giả sử phim ấy được cấp phép thì càng buồn đau hơn, lần này không chỉ mình bác buồn đau mà cả một dân tộc.

Trước hết nó là vấn đề nhạy cảm. Bác cũng biết sau chiến công đả Tống của Lê Hoàn là chiến công đả Tống rực rỡ của Lý Thường Kiệt, thời Lý đã mở ra một thiên niên kỉ vệ quốc thắng lợi. Một bộ phim làm về thời kì lịch sử vẻ vang đó lại giao cho Trung Quốc làm thì khó ai hiểu nổi và chấp nhận được. Bác nói phía Trung Quốc chỉ tham gia trong những công đoạn Việt Nam không thể đảm đương. Tôi tin khi xem xong 19 tập phim thì bác sẽ không thể chứng minh nổi trước những người cùng nghề công đoạn nào là do Việt Nam làm hoàn toàn. Không ai nói một phim Kịch bản Trung Quốc, đạo diễn Trung Quốc, bối cảnh Trung Quốc, trang phục Trung Quốc là phim Việt Nam cả bác ạ. Làm phim không phải làm bảo tàng nhưng phim lịch sử Việt thì không thể nhuốm màu văn hóa Trung Quốc, bác đừng có cãi chày cãi cối. Trong lĩnh vực điện ảnh, Trung Quốc rất giỏi, họ hơn hẳn ta một cái đầu, cứ nói thế cho nó nhanh. Nhưng Trung Quốc là Trung Quốc, ta là ta. Không thể làm phim việt Nam bằng phong cách Trung Quốc được cho dù đó là một phong cách rất đáng nể.

Bác nói mọi người mới xem trailer đã vội kêu, tôi thì sợ rằng khi xem xong 19 tập phim người ta sẽ đập nát đài truyền hình và hãng phim của bác. Câu hỏi đặt ra là lịch sử vệ quốc Việt đã được diễn đạt như thế nào dưới bàn tay Trung Quốc? Các nghệ sĩ Trung Quốc họ cũng yêu Tổ quốc của họ chứ, họ không thể vì đồng tiền để có thể làm nhục Tổ quốc họ được, trong khi lịch sử nghìn năm xâm lăng của Trung Quốc, ở thời kì nào cũng vậy rốt cuộc họ là kẻ chiến bại.

Nhiều người sợ các nhà làm phim Trung Quốc không hiểu gì lịch sử Việt, tôi thì ngược lại, tôi sợ họ quá hiểu lịch sử Việt Nam, và bằng một ngón nghề cao thủ họ dễ dàng biến cái phim này thành phim vỏ Việt Nam chất Trung quốc cả lịch sử lẫn văn hoá. Không biết bác xem phim Bác Hồ ở Hồng Kông chưa. Phim ấy sự hợp tác Trung – Việt là sòng phẳng không ai chỉ đạo ai. Thế mà khi xem xong tôi và Trần Đăng Khoa ngồi đắng ngắt, phục vô cùng những ngón nghề thâm hiểm của họ. Một bộ phim có vẻ như ca ngợi Bác kì thực là sự kể công của Trung Quốc. Tên phim tiếng ta là Bác Hồ ở Hồng Kông, tiếng Tàu là Đào tẩu khỏi Hồng Kông. Ngay cả tên phim ta cũng không giữ nỗi làm sao bác có thể độc lập ở một công đoạn nào?

Bộ phim này là chuyện nhỏ, 200 tỉ dù lớn lắm nhưng cũng chỉ là chuyện nhỏ, sở dĩ dân chúng um xùm cả mấy tháng nay vì sự tồn vong văn hoá Việt. Mất Hoàng Sa quả thật rất đau nhưng không đáng lo vì ta biết cái sự mất, trước sau ta cũng đòi lại được. Nhưng đánh mất bản sắc văn hoá mới nguy hiểm, vì ít ai nhận ra, nó thấm dần từng tí một cho đến khi nó đổi màu hoàn toàn. Khi đó ta mất mà ta lại mừng vui là ta đang được, đau lắm bác ơi.

Vì lẽ đó tôi muốn gửi đến bác lời tâm niệm này: Thôi đừng tiếc phim đó nữa, hãy vất nó đi, làm cái khác bác ạ. Miễn sao còn non còn nước còn người, còn văn hoá Việt thì bác lại có những phim hoành tráng khác, chẳng lo gì.

Kính bác