Followers

Wednesday, March 31, 2010

đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt...

Nhớ Trịnh...

Thế là đã tròn 9 năm Ông về ' cõi tạm', mới càng thấm thía ở tầm tuổi này sao thời gian trôi đi nhanh thế! Gần đây mình hay có cảm giác buồn buồn, buồn man mác, buồn không hiểu vì sao buồn, buồn vì vơ cái buồn vào người...!!!??? Vì thế lại càng nhớ đến các bài hát của Ông, và đặc biệt là nghe những bài đó do Khánh Ly hát.

Tìm trên mạng Youtube thấy bài 'Tiến thoái lưỡng nan' do chính Ông hát. Xem băng này càng thấy ngậm ngùi về số phận con người, số phận dân tộc...

Post bài này như 1 nén hương tưởng nhớ đến Ông, như ai đó viết, Ông-người luôn sống mãi trong đông đảo những người hâm mộ nhưng không phải là người được các nhà cầm quyền (mọi thời) ưa thích...

 

 

 

- Còn ta tự tặng ta và những người yêu Ông bài này:

 

Thursday, March 25, 2010

Đêm nhạc Nguyễn Ánh 9

Tối 22-3 nghe đêm nhạc Nguyễn Ánh 9 ở Nhà Hát Lớn có tiêu đề chọn theo một bài hát của ông: "Tình yêu đến trong giã từ". Đã nghe ông đệm piano trong 1 chương trình của Ánh Tuyết nhưng lần này mới nghe hẳn 1 chương trình của ông và chính ông cũng tham gia đệm piano cho ca sỹ hát. Một số bài hát của ông đã được nghe từ lâu nhưng mãi sau mới biết tác giả là ai như bài "Không!", 'Đêm nay ai đưa em về', 'Buồn ơi, chào mi'...  Nhìn ông nhỏ nhắn, dễ xúc cảm khác hẳn với giai điệu và ca từ có phần mạnh mẽ, dứt khoát trong các tác phẩm của ông. Mình vẫn nhớ bài ' Tình khúc chiều mưa' có nhịp điệu của điệu nhảy boston quyến rũ nhẹ nhàng thường được vang lên ở các sàn nhảy mà mình tham gia mà thuở đó không hề biết đấy là sáng tác của Nguyễn Ánh 9. Ông nói các bài hát của ông buồn buồn về những cuộc tình dang dở và như ai đã nói tình chỉ đẹp khi còn dang dở...Ca từ trong các bài hát của ông có vần điệu như những bài thơ:

Đêm nay khi em đi rồi
Đường khuya riêng một mình tôi
Đêm nay khi em đi rồi
Tôi về đếm bước lẻ loi ... ( AI ĐƯA EM VỀ)

Thôi nhé nghe em, mình xa nhau từ đây
Thôi nhé nghe em, mình xa nhau mãi mãi
Em về cuối chân mây, tôi một mình ở lại
Ân tình này, tôi nhận hết đắng cay ... (MỘT LỜI CUỐI CHO EM)

Hạnh phúc như đôi chim uyên, tung bay ngập trời nắng ấm.
Hạnh phúc như sương ban mai, long lanh đậu cành lá thắm.
Tình yêu một thoáng lên ngôi, nhẹ nhàng như áng mây trôi.
Dịu dàng như ánh trăng soi, êm êm thương yêu dâng trong hồn tôi ... (CÔ ĐƠN)

Người yêu cho ta niềm đau
Buồn hỡi cho ta quên mau
Buồn ơi hãy đến với ta
Để quên chuyện tình xót xa... ( BUỒN ƠI! CHÀO MI)

Cuộc tình hôm nay
Còn nhiều mê say
Mà nào ai hay những nỗi đắng cay
Còn gì đâu nữa
Chuyện tình mộng mơ
Còn gì đâu nữa để mong chờ

Cuộc đời bon chen
Lòng người đảo điên
Còn lại trong ta những ưu phiền...(BƠ VƠ)

Tình mình có nghĩa gì đâu
Tình mình đã lắm thương đau
Tình mình gian dối cho nhau
Thôi đành hẹn lại kiếp sau ... (KHÔNG)

Mình đã được thưởng thức một đêm nhạc dễ chịu và thú vị!

 

Friday, March 19, 2010

Nghe Khánh Ly

Quote:
Ta chưa bao giờ nghe ai hát Trịnh giống Khánh Ly...
Khi nghe Khánh Ly hát, ai đó buồn không?
Sao ta thấy buồn khi hát theo người đàn bà có giọng hát liêu trai ấy đến thế?
 
Trưa thứ 7, không ngủ, nghe Khánh Ly tâm sự qua Youtube! Thanks ai đó đã pót lên đây để chia sẻ...
 
 

Thursday, March 18, 2010

Như cánh vạc bay

Như cánh vạc bay

Nơi em về ngày vui không, trời xanh không? Nơi em về, mênh mang mắt trong không? Mà ta nơi này, "nghe từng giọt lệ, rớt xuống đời thành hồ nước long lanh"?

Lần nào đó, ta gặp người con gái có đôi vai gầy guộc mỏng ấy đang bước đi một mình trong mưa. Trên tay là những sợi gầy ngón dài, ru tuổi vào mênh mang, ru buồn qua mắt, gặp tiền kiếp trên cọng cỏ già và những ngày yêu dấu bọt bèo tan theo. Lần đó, mặt trời ngủ quên, không tỉnh dậy, tuổi ta buồn như một câu kinh.

Lần nào đó, không biết nữa, ta cứ đứng nhìn mãi dáng hình nhỏ bé ấy khuất nẻo dần theo tháng năm sương khói. Và những nốt nhạc, đi theo mắt ta một thời hoang mòn trong nắng. Lần đó, ta không biết Khánh Ly cũng buồn khi hát:


"Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em
Tóc em từng sợi nhỏ
Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh"

Ta đang nghe đi nghe lại "Như cánh vạc bay" của Trịnh trong đêm. Và biết không? Nơi này đang mưa sương, mỏng nhẹ mà lạnh buốt.

Ta chưa bao giờ nghe ai hát Trịnh giống Khánh Ly, không phải là cái chất tươi mới như Hồng Nhung, kĩ thuật quá như Thanh Lam, không ấm ngọt như Tuấn Ngọc, cũng không trầm như Quang Dũng và khàn như Đàm Vĩnh Hưng. Ở Khánh Ly, nó chảy tự nhiên lặng lẽ như một dòng sông.

Thỉnh thoảng cũng có vài vướng mắc và nán chừng nhưng rồi cũng hòa vào mạch ngầm khơi sâu nào đó và ra biển. Biển hồng phai, biển lạc loài, biển của tất cả chúng ta, ai cũng sẽ có một lần được sinh ra và đi đến đó. Khi hát, Khánh Ly bỏ buồn của mình vào câu ca. Cái thứ buồn đó cứ ma mị, bào mòn, rủ rê ta. Nghe mãi, nghe mãi...

Khi nghe Khánh Ly hát, ai đó buồn không? Có tưởng tượng ra cuối con đường này, mình sẽ đi về đâu không? Ta thấy một dòng sông đã chết, ngọn núi đợi, vầng mặt trời khô và bầy chim ưu phiền mỏi cánh đang nghỉ ngấp nghé nơi lưng đèo.Và tiền kiếp, rêu rong im lìm...

Sao ta thấy buồn khi hát theo người đàn bà có giọng hát liêu trai ấy đến thế? Người đàn bà tên Lệ đó từng ngủ vùi trong những ru khúc làm ta mê mẩn, không chịu thức dậy. Người đàn bà đó ta yêu như mẹ, như tuổi- hai mươi lẻ những giấc mơ trắng mùa. Sao ta cứ men theo từng bước nhỏ, bước nhỏ, nhích chân thêm chút, chút nữa thành hoang rong
trong những mẩu vụn biếng cười như thế?

Để rồi một ngày bỗng thấy tim mình rồ dại, mỗi dòng sông là một điểm hẹn của chân cầu...

Em có buồn như đôi môi của nắng? Nắng hanh khô, nẻ toác những tháng ngày rong chơi. Em có buồn như đôi mắt của mưa, mưa rỉ rỉ những chiều muộn trái mùa, bàn tay em năm ngón xanh xao trầm mặc đưa gió vào vùng ăn năn tội lỗi. Em có buồn như năm tháng biết lãng quên nhau? Có buồn không mà từng lọn tóc nhỏ, rớt xuống đời làm sóng lênh đênh, ta nhìn vào hoe hoét cả chừng ấy những tháng ngày tươi vui?

Và gió nói dặt dìu vòng vọng. Em không đủ nghe, không đủ thấu, không đủ day dứt, cũng không đủ từ bỏ. Gió mãi là kẻ thích đùa, hồn nhiên hát trên tháng ngày gió xóa nơi em:

"Gió sẽ mừng vì tóc em bay
Cho mây hờn ngủ quên trên vai
Vai em gầy guộc nhỏ
Như cánh vạc về chốn xa xôi"

Để mỏng mảnh và gầy guộc đi về tuổi đá buồn trơ trọi từng nốt son la. Để rồi như cánh vạc về chốn xa xôi, em ôm từng vạt mây hờn ngủ quên trên vai đi hết những phím cầm rong của mùa vừa kịp hát tinh khôi đã vội tàn lụi. Em ưu tư mà đời mênh mông quá, đi bao lâu nữa cho trọn một kiếp người?

Và đôi khi ta tự hỏi, em sẽ về đâu sau nỗi buồn mùa cuối ấy? Khi cây cỏ không còn nghe em hát, mặt trời cuồng nộ không còn lắng nghe tiếng em thì thầm và rừng đã cháy, loài người đã ngủ, chẳng còn ai đi cùng em trên con đường gót phiếm du đã mỏi. Và còn điều gì ôm em bao dung đi về kiếp trước không?

"Nắng có còn hờn ghen môi em
Mưa có còn buồn trong mắt trong
Từ lúc đưa em về
Là biết xa nghìn trùng"

Ta không biết điều gì cả. Vì có chăng nỗi buồn này đã rêu loang niên tự lâu rồi. Và dẫu cho mình có gặp nhau, đủ gieo vào nhau từng gấp khúc tuổi nào đó thì cũng chỉ là một cái chạm lòng vô tình mà thôi để rồi ta lại chào nhau, đi về hợp phố của mỗi người.Chẳng có gì hơn. Và khi mà ta buông tay ra cũng là lúc em đi mãi mãi, ta đi mãi mãi, chẳng
bao giờ gặp lại. Khi đó ta cũng mất ta rồi.

Thì thế thôi, hãy hát khi đời còn đẹp, để ta yêu thươnng thêm chút nữa loài người. Thì thế thôi, khi đi qua nhau môi đừng buồn như nắng khê nồng, mắt đừng buồn như mưa li ti. Vì biết đâu đoạn đường sau đó, chẳng còn ai nữa để ta chạm vào dù là cái chạm lạnh tê người, và những cơn gió hoang vu cứ thổi mãi, thổi suốt xuân thì.

"Suối đón từng bàn chân em qua
Lá hát từ bàn chân thơm thơ
Lá khô vì đợi chờ
Cũng như đời người mãi âm u"

Ta chỉ thấy nơi đây những cơn giông yên nghỉ nơi mộ phần của nắng la đà. Những loài gió không chịu nhận mặt loài người, cười ngạo nghễ như những người góa phụ điên. Và những chiếc lá hẹn ngày phôi thai cùng nước mà không biết rằng kiếp sau, nó vẫn là lá mục, nằm yên trên những máng mưa. Và dòng tóc em buồn, rêu rong trên ngày tháng ta muộn phiền...

"Nơi em về ngày vui không em
Nơi em về trời xanh không em
Ta nghe từng giọt lệ
Rớt xuống đời thành hồ nước long lanh"

Ta vẫn cứ dõi theo mãi người em có đôi vai gầy guộc mỏng như cánh vạc ấy đi về nơi cuối đèo xa xôi dù bây giờ tất cả chỉ còn là đốm nhỏ chẳng rõ ràng nhưng chưa đủ sương khói để lãng quên nhau. Ta vẫn cứ ngoái theo người em có đôi mắt củanắng thủy tinh ngây vàng ấy đi xa dần, xa dần dù biết rằng đời ta rồi cũng buồn như em.

Nơi em về ngày vui không, trời xanh không? Nơi em về, mênh mang mắt trong không? Mà ta nơi này, "nghe từng giọt lệ, rớt xuống đời thành hồ nước long lanh"?

Tôi hay gọi tên người em đó là Lệ. Khánh Ly cũng là Lệ. Lệ của riêng tôi - giống như người mẹ cho tôi gặp lại tiền kiếp của mình đỏ hỏn một thuở câu kinh sám hối ngang dòng.

Ngày ta sinh, tháng Ba, những bông hoa gạo đã già...

Friday, March 12, 2010

Muốn tìm mua cuốn 'Sợi xích' đê ê ê...

(Ảnh "chôm" trên net  )

Tớ muốn kiếm mua cuốn truyện này thì tìm ở đâu nhể...

 

 

 Úi zà...

 

 

 Nhìn tác giả gợi cảm thía này thì ai mờ hỏng tò mò cho được...

 

 

 

Thursday, March 11, 2010

Cac chau




Hịch nữ giới

(Vô cùng cáo lỗi cùng nguyên tác)

 

1. Ta thường nghe:  Trưng Nữ Vương phất cờ khởi nghĩa để trả nợ nước thù chồng, Triệu Trinh Nương muốn cưỡi sóng chém cá kình ở biển Đông. Bùi Thị Xuân, một bề tôi của Quang Trung, dẫu cho tứ mã phanh thây quyết không khuất phục. Từ xưa những bậc trung thần liệt nữ hy sinh vì nghĩa đời nào không có. Giả sử các bậc đó cứ khư khư theo thói nữ nhi thường tình, thì cũng đến chết già nơi xó… bếp, sao có thể lưu danh sử sách, khiến cho bao nhiêu đấng nam nhi phải thẹn với trời đất được.

 

Các ngươi chỉ chăm phim Hàn, không hiểu văn nghĩa, nghe những chuyện ấy nửa tin nửa ngờ. Thôi những chuyện xưa ta không kể, chỉ kể những chuyện trong thế kỷ XX: Marie Curie đã phải sống trong trong phòng thí nghiệm mấy chục năm trời để giành giải Nobel đầu tiên cho phái nữ. Võ Thị Sáu đứng trước họng súng kẻ thù còn ngắt một bông hoa cài lên mái tóc. Ngô Thị Tuyển đã lấy sức mạnh từ đâu để vác hai hòm đạn nặng gần một tạ trên đất lửa Hàm Rồng những năm đánh Mỹ. Thật là: “Anh hùng đâu cứ phải mày râu”.

 

2. Huống chi: Ta cùng các ngươi, sinh ra gặp thời bình đẳng, lớn lên giữa buổi tự do. Ngó thấy đàn ông ngồi uống bia mỗi chiều để trốn việc nhà, cậy nam nhi đại trượng phu chỉ lo việc lớn để phó thác việc tề gia. Thác mệnh Khổng Tử mà đòi “tam tòng tứ đức”, giả hiệu Adam mà đòi xương sườn thứ bảy. Thật chẳng khác nào “sư tử Hà Đông” mà phải ngồi nhìn giang sơn chìm đắm!

 

Ta thường tới bữa quên… soi gương, nửa đêm quên đánh phấn, mặt nhăn da cóc, mái tóc rối mù. Chỉ căm tức rằng chưa được thoả chí tang bồng, dọc ngang trời đất. Làm được những việc ấy thì dẫu cho trăm thân ta bọc trong da lợn, ngàn xác ta phơi ngoài bãi biển ta cũng nguyện xin làm.

 

Các ngươi được ta “dụ dỗ” đã lâu ngày: không có áo mặc thì ta cho… ở vậy, không có eo thon thì ta cho đi thẩm mĩ, tóc mì tôm thì ta cho ép thành mì ống, da dẻ xù xì thì đã có spa… Cách đối đãi ấy so với người xưa cũng chẳng kém gì.

 

Nay các ngươi nhìn thấy ngày suy tàn của hơn 3 tỉ người mà không biết lo, thấy giới mình bị lừa gạt mà không biết thẹn. Phận má thắm môi đào mà không biết giữ, nghe nhạc nước ngoài rồi mê mấy gã tóc vàng, râu rậm, mắt xếch ở tận trời Tây mà không thấy quê. Hoặc lấy việc yêu đương làm trò đùa, hoặc lấy việc hẹn hò chát chít trên mạng làm tiêu khiển. Hoặc vui thú nơi vũ trường, hoặc quyến luyến đàn ông, hoặc tham phú quý giàu sang mà quên lễ nghĩa, hoặc mê tán gẫu buôn dưa lê mà sao nhãng việc công, hoặc thích bọn đẹp trai, hoặc mê xe đẹp.

Nếu có Đông Gioăng, Sở Khanh mò sang thì má thắm môi hồng không ru ngủ được chúng, kinh nghiệm trong tình trường không thể làm mưu lược để lừa trai. Dẫu rằng sắc nước hương trời, tấm thân quý ngàn vàng khôn chuộc. Lúc bấy giờ ta và các ngươi sẽ bị chúng nó lừa, đau xót biết chừng nào? Chẳng những nhan sắc của ta bị vùi dập, bị xuống dốc như xe không phanh mà mắt phượng mày ngài của các ngươi cũng bị lồi ra như mắt phù thủy. Chẳng những đức hạnh của ta không còn mà thương hiệu của các ngươi cũng bị mất giá như chơi. Chẳng những thân xác thịt da của ta xù xì như da cóc mà sự đằm thắm dịu dàng của các ngươi cũng chẳng vẹn nguyên.

 

4. Nay ta bảo thật các ngươi nên lấy câu “người phụ nữ là kiệt tác của hóa công” làm nguy cơ, nên lấy điều “thân em như hạt mưa sa” làm răn sợ. Tích lũy tri thức vượt mặt nam nhi khiến cho người nào cũng giỏi như Marie Curie, chị em nào cũng đẹp như nàng Kiều tái thế, để có thể bêu đầu gã Đông Joăng John Terry ở London, làm bẽ mặt Ashley Cole ở Stamford Bridge…

 

Như vậy chẳng những cái quý giá nhất của đời ta vẫn vững bền mà cả “kho vàng” của các ngươi cũng không bị đánh cắp. Chẳng những nhan sắc của ta được đại tu hoàn chỉnh mà thương hiệu đàn bà của giới chúng ta cũng được nâng lên. Chẳng những người yêu thương của chúng ta hết lời ca tụng mà đàn ông trên thế gian này đều muốn quỳ gối làm nô lệ đến suốt trăm năm. Đến lúc đó các ngươi muốn vui vẻ nhảy múa, phỏng có ngại gì!

 

5. Nay ta chọn trong kho tàng kinh điển của nữ gia hợp thành một quyển gọi là “Thời đại nữ nhân”. Nếu các ngươi nghe ta chịu đọc sách này thì mới xứng là “kiệt tác của hóa công”, nhược bằng khinh bỏ sách này, làm trái lời ta thì cũng chỉ là phường… đàn bà từ nhà xuống bếp.

 

Vì sao vậy? Đàn ông với đàn bà là hai thái cực của hóa công. Thói đời âm thịnh thì dương suy và ngược lại. Vì thế nếu các ngươi không chuyên tâm dùi mài kinh sử, đại tu nhan sắc thì chẳng khác nào đang vô tình biến những con thiên nga xinh đẹp trở thành những mụ vịt trời ngờ nghệch xấu xí, thành những con nai vàng ngơ ngác, sớm muộn rồi cũng sập bẫy thợ săn. Vậy rồi nếu mai đây “kiệt tác của hóa công” chẳng may sứt mẻ, lúc đó ta và các ngươi còn mặt mũi nào mà son với phấn, mà hờn với dỗi nữa.

 

Ta viết bài hịch này để… mua vui trong dịp tháng Ba ngày Tám, nhưng ta phải nói nhỏ rằng: Đọc xong hịch, các ngươi không được "tiết lậu thiên cơ" với cánh mày râu. Họ mà biết, thì mưu lược khổng lồ của ta và các ngươi sẽ bị chết yểu ngay từ ngày... 7.3 đó.

ST tren net

Sunday, March 7, 2010

Ru tình- Đêm nhạc Trịnh!

Tối qua nhân ngày 8-3, nịnh bx, đi nghe đêm nhạc Trịnh 'Ru Tình' tại Cung Hữu nghị. Lâu rồi lại nghe đêm nhạc của Trịnh Công Sơn. Có những cố gắng làm mới nhạc Trịnh nhưng chắc chỉ may ra có thể thành công với những bản nhạc ít được trình diễn từ trước đến nay thôi và đừng là những bài đã gắn chặt với Khánh Ly hay một vài ca sỹ hát Trịnh kinh điển khác... Tuy vậy nghe các bài hát của Ông vẫn luôn để lại trong mình nhiều xúc cảm, một chút buồn, một chút bâng khuâng, một chút nuối tiếc...Đã hơn 30 năm nghe nhạc Trịnh! Thấy thương thân phận...

Chúc mừng chị em nhân ngày 8-3, luôn vui vẻ, giữ tươi trẻ, nhiều sức khỏe, lắm mới mẻ, toàn suôn sẻ...nha!

Tuesday, March 2, 2010

Vấn đề hôm nay

Đọc bài này của ông Mai Liêm Trực: 'Vấn đề "nhạy cảm" hay là sự né tránh trách nhiệm?' thấy thật hay, giá các nhà lãnh đạo cấp cao của đất nước này đều có tâm, có tầm thì VN đâu đến nỗi. Dẫu gì con người/ nhân sự vẫn là yếu tố quyết định sự thành-bại!

http://www.tuanvietnam.net/2010-02-28-van-de-nhay-cam-hay-la-su-ne-tranh-trach-nhiem-

 

Dường như hè đang tới...