Followers

Wednesday, December 30, 2009

YouTube - Happy New Year (ABBA)




Hôm nay đã là ngày cuối cùng của năm 2009 rồi, hết 1 thập kỉ của thế kỉ 21 rồi...

Chuyện của em Môi Đỏ

Ngày cuối năm 2009, copy bài nay của em Môi  Đỏ, thích cách viết tưng tửng của cô gái Quy nhơn này...

Mười năm trước mình là con gái, bây giờ mình là đàn bà

Mười năm trước trình độ của mình là 12/12, thì bây giờ…vẫn thế, dù đã ba lần chạm ngõ đại học, đều dở dang cả…. Lần thứ nhất, bị hiếp dâm hụt nên bỏ thi, lần thứ hai, vì yêu nên bỏ học, lần thứ ba, vì sinh con nên chưa kịp khai giảng luôn hehe…Tất cả đều tại cái lũ đàn ông, ôi bọn dở hơi biết bơi ấy thật là đáng ghét.

Mười năm trước tóc mình rất dài màu đen óng ả, bây giờ không dài lắm, mỗi năm đổi mấy màu và đương nhiên cũng chẳng thể nào óng ả nổi…Cái này tại mình, không thể trách lũ đàn ông.


Mười năm trước da không trắng như giờ, vì hồi ấy suốt ngày đạp xe đi đong giai ngoài đường thì làm sao trắng nổi?(Mãi sau này mới nhận ra rằng muốn đong được nhiều giai thì da phải trắng, thế là lập tức biết mang bao mặt găng tay, lập tức giai ngã rạp dưới bánh xe cả đống, mình chọn một trong số chúng làm người hầu, thế là xong, da lại ngày càng trắng hơn xưa, nhưng chẳng được đi đong giai nữa, mình bận…hầu gã người hâù)

Mười năm trước người ngợm suông đuột hơn bây giờ nhiều, thua bây giờ những 10 kg. Trông cứ như là que củi, đã thế lại không biết ăn mặc sao cho ra dáng, chưa biết độn,nâng như bây giờ, cho nên chả bao giờ được khen gợi cảm, ai cũng  bảo là ngoan       , nữ tính, dịu dàng….vv..vv Bây giờ thì ngược lại, lâu lắm chẳng được khen ngoan hix, toàn bảo là sexy này nọ, nản ghê.

Mười năm trước đi xe đạp màu tím, sống một mình trong căn hộ hai tầng rất xinh, yêu một chàng trai công tử bột mít ướt si tình, và được vài chàng công tử bột khác vây bủa chờ đợi…Bây giờ đi xe máy màu xanh, sống trong căn nhà màu xanh cạnh dòng sông xanh, với một anh chồng Hai Lúa đẹp trai , một thằng nhóc con cũng đẹp trai, và một vài gã chán vợ cũng đẹp trai bủa vây nhưng không chờ đợi. 

 Mười năm trước,yêu là nghĩ đến cảnh được lang thang với nhau dọc bờ biển, được người yêu xoa dầu khi chẳng may bị ngã, được ai đó mút ngón tay lúc bị đứt tay, được vuốt tóc  và hôn lên trán khi buồn, được nâng cằm lên khi hôn….vv…vv Bây giờ, yêu là nghĩ đến…Súng ống, đạn dược, vũ khí, khả năng chiến đấu, sức bền…vv…vv…Nhưng chỉ nghĩ thôi, nghĩ và giả vờ rằng mình vẫn chỉ thích những điều như  mười năm trước hehe Nhưng mà thật ra vẫn thích chứ, phụ nữ ai chả muốn được nâng niu, vấn đề là chả ai rảnh để nâng niu

  Mười năm trước, mất kinh có nghĩa là rối loạn, bây giờ mất kinh có nghĩa là mang thai (quái thật,mình chẳng rối loạn cũng chẳng mang thai,vẫn mất là sao?)  

Mười năm trước mình mắc tật e thẹn, ai nhìn mình , mình lập tức quay đi chỗ khác, ngồi với người yêu thì cố nghiêng đầu núp mặt vào trong tóc….Bây giờ mình vẫn e thẹn, ai nhìn mình mình lập tức quay mặt đi chỗ khác, ngồi với người mình yêu, mình cố cúi đầu,để úp mặt vào….một vài chỗ có tóc của người yêu .

Mười năm trước viết nhật ký bằng một cuốn sổ dày và vứt lung tung ai muốn đọc thì đọc, cuối cùng mất mịa cuốn nhật ký, bây giờ, viết nhật ký bằng máy tính, không vứt lung tung nhưng vẫn nhiều người đọc và bị coppy lung tung.  

Mười năm trước thích xem Romeo và juliet, bây giờ thích Chạng Vạng….Xem ra tâm hồn vẫn còn nhiều mơ mộng như xưa...( à thỉnh thoảng có xem cả phim xxxxxx nữa, lạy phật, xin tha thứ cho con hehe).   Mười năm trước mình thích xem người ta khiêu vũ trên tivi, bây giờ mình đã tự khiêu vũ được rồi….  

Mười năm trước môi đỏ hơn bây giờ nhưng không xinh bằng bây giờ, mơ mộng hơn bây giờ nhưng không sâu sắc được như giờ, trong sáng hơn bây giờ nhưng không đầy đam mê được như giờ, yêu nhiều hơn bây giờ nhưng không được yêu nhiều như giờ, tự do hơn bây giờ nhưng cũng cô đơn hơn bây giờ, khao khát hơn bây giờ nhưng không được thoả mãn khao khát như bây giờ….Tóm lại nếu có một điều ước, mình vẫn ước mình được trở lại mười năm trước …vài hôm.  

Wednesday, December 23, 2009

Mấy lời với con trai của bạn ta…:

Rỗi việc nên dọn dẹp lại hộp thư yahoo, sắp gần 10 năm kể từ khi đăng ký hộp thư này vào năm 2000. Tình cờ đọc lại mail này từ năm 2005 bỗng thấy có đôi điều để suy ngẫm. Copy lại ra đây:

Mấy lời với con trai của bạn ta…:

Ta chưa biết con nhưng ta hiểu trái tim của tuổi hai mươi khi rung động sẽ như thế nào… Con sẽ thấy giản đơn hơn nhiều nếu con đủ dũng cảm để tách bạch giữa tình yêu và hôn nhân. Hôn nhân sẽ đeo đuổi con và đó là một kế hoạch dài hạn mà đòi hỏi con phải có đầy đủ nguồn lực (theo nghĩa rộng) để đáp ứng thì con mới thành công. Còn tình yêu thì lúc nào cũng sẵn sàng nẩy nở ở bất kỳ lúc nào, bất kỳ lứa tuổi nào, không kể thời gian, không gian, màu da, sắc tộc… miễn là cảm nhận được nhau. Nhưng hôn nhân là hoàn toàn khác dù rằng sẽ hạnh phúc hơn nhiều khi có tình yêu trong hôn nhân. Con còn trẻ nên ta nghĩ chắc con sẽ chưa tính đến chuyện hôn nhân mà nếu con đã nghĩ đến thì đó sẽ là một sai lầm chết người mà sẽ phải trả giá. Chính vì vậy ta khuyên con đừng lảng tránh tình yêu mà hãy dũng cảm đối mặt với nó để nhận được vị ngọt cũng như cả vị đắng (chắc chắn sẽ có…) của tình yêu. Vì ta đã loại hôn nhân ra khỏi sự lựa chọn của con nên ta khuyên con sẽ chọn ai trong số hai người bạn gái này của con… (Nhớ là con phải loại trừ cho được phép tính đến hôn nhân ở lứa tuổi này của con thì lời khuyên của ta mới có hiệu quả). Ta hiểu con đang sống xa gia đình nên việc được chăm sóc rất dễ làm mềm lòng người đàn ông. Con hãy chọn cô bé nào mà sau mỗi lần gặp gỡ đem lại cho con niềm tin, sức mạnh, nghị lực… nói tóm lại là giúp con thăng hoa!

Giản dị vậy thôi con à nhưng con phải có nghị lực mới làm được. Hãy tận hưởng tình yêu của thời sinh viên, nó sẽ là kỷ niệm đẹp đi suốt cả cuộc đời con sau này nhưng con phải nhớ ghi lòng một việc cực kỳ quan trọng, đó là yêu, cho và nhận, nhưng tuyệt đối không được để lại hậu quả. Ta nghĩ là con hiểu ta muốn nói gì.

Vậy thôi. Good luck!

 

(Ngày này cách đây tròn 30 năm là một kỉ niệm của mình. Giá như thuở đó có ai khuyên mình một lời tương tự...)

Tuesday, December 22, 2009

Hôm nay trời nhẹ lên cao/ Thế nào tớ lại chui (được) vào mần ti...

22-12

Hôm nay ngày 22/12- kỉ niệm ngày thành lập QĐND Việt nam. Với mình cũng là dấu mốc để nhớ. Mấy tuần trước Hội sinh viên K19-LK Bách Khoa tụ tập ở Quảng ninh kỉ niệm 30 năm ngày ra trường và cũng là 35 năm ngày vào trường, có ý kiến đề xuất vào dịp 22/12 tổ chức gặp nhau lần nữa nhân ngày nhập ngũ đi nhưng hình như vừa tập hợp gặp gỡ nhau từ cả 3 miền nên khó có thể thực hiện được tiếp dù đợt đó cuối năm 1979 phải đến 90% sinh viên tốt nghiệp khóa mình nhập ngũ hoặc tái ngũ. Đám bạn còn tại ngũ giờ còn chưa đầy chục người và đều mang hàm đại tá cả rồi, những 30 năm rồi cơ mà. Nhanh thế đấy! 30 năm trước mình là thiếu úy trẻ măng, vác ba lô về đơn vị trên Ba vì đất đỏ mờ sương, giờ đây mái tóc đã hoa râm mà vẫn cảm giác chưa làm được gì có ý nghĩa cũng như chưa tận hưởng đời! Nhớ hồi học tiếng Anh có câu thành ngữ “ Life is free from care and want “ mà sao vẫn thấy đời còn lắm nỗi lo toan và trăn trở !?

Sunday, December 20, 2009

Merry Christmas!

Giáng sinh thật gần rồi anh nhỉ? Thời gian …ai đó nói “thời gian như nước chảy qua cầu”! Mới đó thôi! Em vẫn nhớ như in cảm giác và tâm trạng của mình trong buổi tối hôm đó, một đêm đông giá lạnh … và đêm nay … khác chăng ??? … Chỉ còn lại mình em trong quán Café vắng … nhâm nhi ly nước quả trong tay, nghe một bản nhạc buồn và hồi tưởng lại ký ức đẹp của những ngày đã qua mà thôi. Vẫn chỗ ngồi ấy, vẫn góc nhìn ấy, thật bé nhỏ để em có thể ngồi sát bên anh, thật gần bên anh để soi vào đôi mắt của anh … cảm nhận mình đang Hạnh Phúc!

Cũng thật lạ! Chưa bao giờ em thấy mình “Feeling” như thế! Một đêm đông lạnh giá nhưng em không hề thấy lạnh (em vốn dĩ vẫn là người kém chịu lạnh) chia tay anh phóng xe trên phố mà vẫn thấy nóng bừng, về nhà soi vào gương thấy 2 má hồng đỏ như vừa được tô phấn vậy. Người ta nói “Đàn bà đẹp nhất khi yêu”! Có phải lúc đó em cũng là người đàn bà đẹp nhất không anh?

…Và hôm nay … mọi cái đã thay đổi, tất cả giờ chỉ còn là dĩ vãng! Em và anh chẳng ai nói một lời mà cứ tự xa nhau. Anh vẫn đi trên con đường đó, và em cũng vậy nhưng chúng ta mỗi người sau đó đều chọn riêng cho mình một ngã rẽ, mỗi người đều chọn cho mình một đích để đi và đến … “Có lúc nào trên đường đời tấp nập. Ta vô tình ta đi lướt qua nhau” ??? Em chắc là anh sẽ vẫn và mãi hạnh phúc thôi anh. Văng vẳng bên tai em là câu hát: “Có lẽ nào … có lẽ nào anh lại quên em?” Lẽ nào anh lại là người “dễ quên” thế anh nhỉ ??? Và cho tới tận bây giờ em vẫn không tin điều đó đấy anh!!!

Lúc này đây, dù chưa hết buồn nhưng em đã phần nào lấy lại được trạng thái thăng bằng cho chính mình. Đã không còn cảm giác nhói đau bên ngực trái mỗi khi nghĩ tới ai đó, đã biết giấu đi và đè nén những suy tư khắc khoải của mình để cảm và đón nhận những thứ xung quanh mình đấy anh!

Hôm nay đây, một mình! Nhưng em gọi 2 ly nước! Một cho em và một cho cả anh! Em sẽ uống thay cả phần anh nữa anh nhé! Uống để trôi đi những muộn phiền, trôi đi những ký ức đau buồn và giữ lại chút ngọt ngào thôi anh! Em vẫn trở về con trên con đường quen thuộc ấy, vẫn phóng xe một mình, cảm nhận cái giá lạnh của một mùa đông mới. Có một điều em chắc mình sẽ không làm như mùa đông năm trước … anh có biết là gì không anh??? Em sẽ không soi gương bởi em biết má mình đâu còn “hồng” như hôm ấy!

Giáng sinh sắp đến rồi! Chúc anh luôn vui, hạnh phúc, thành đạt trong cuộc sống nha anh!

(ST)



Chúc tất cả mọi người Mùa Giáng Sinh An Lành !

Merry Christmas !