Followers

Wednesday, November 25, 2009

Thôi đành ru lòng mình vậy...

Ủng hộ ô tô Việt !

Truyện trào phúng thời hiện đại, phỏng theo "Tinh thần thể dục" của Nguyễn Công Hoan.

Chuyện xảy ra trước Cách mạng Tháng tám 1945, có lính huyện mang trát quan về làng:
“Thông tri thượng khẩn
Nhằm ủng hộ phong trào “Người Việt Nam dùng hàng Việt Nam”, nay thừa lệnh tỉnh đường, hai ngày nữa sẽ tổ chức mít-tinh cổ động “Ôtô nội địa trên đường hội nhập” do Phường nghề sản xuất ôtô Việt Nam tổ chức tại Nhà văn hóa huyện nhà. Đây là cuộc mít-tinh trọng đại, có các nam nữ tài tử, ca sĩ, nghệ sĩ khả ái cùng tham gia, lại thêm tổ chức văn nghệ, quay số trúng thưởng.. hay mọi nhẽ.
Vậy sức lý trưởng phải thông báo cho dân làng biết và phải thân dẫn đủ 100 người, đầu giờ Thìn đến tham gia không được vắng mặt.
Những ai đã đi dự cuộc tuần hành ủng hộ việc tăng thuế nhập khẩu “ ôtô ngoại” tháng trước, thì lần này được miễn. Ai có mặt tại Nhà văn hóa cũng phải ăn vận quần áo giày dép quốc nội (tuyệt đối dùng hàng ngoại) và phải vỗ tay luôn luôn vì hôm ấy có nhiều quan chức Phường nghề ôtô và Bộ Công tới dự.
Cuộc mít – tinh này có tính chất quyết định đến công cuộc “môtô dai dây sắn” của tỉnh ta nên không được coi thường, không tuân lệnh sẽ bị nghiêm trị.


Nha Huyện”
Đêm hôm trước mít – tinh, đường làng râm ran tiếng mõ rao, rầm rập bước chân lính lệ, oang oang giọng Lý cai. Đám cùng đinh năn nỉ, khóc lóc, tru tréo...
Anh Mịch nhăn nhó:
-Lạy ông, ông làm phúc tha cho con, mao con phải đi trừ nợ cho ông nghị, kẻo ông ấy đánh chết.

Ông Lý cau mặt, lắc đầu, giơ roi song to bằng ngón chân cái lên trời, dọa dẫm:
-Mặc xác mày! Theo lệnh quan, tao chiều sổ đinh thì lần này đến lượt mày rồi.

-Cơ khổ, con phận cùng đinh, xe máy còn chưa với tới, tiền đâu ra mà mua ôtô mà ông bắt con đi cổ động xe nội địa với chả xe liên doanh
-Mày không có tiền mua ôtô tao mới bắt mày đi, chứ mày có tiền thì mày đã mua ôtô nhập khẩu rồi còn gì. Ngay cả chức sắc như tao, nộp tiền xong đợi 8 tháng nay mà đã mua được xe liên doanh đâu?!

-Lạy ông, ông biết thế thì ông thương con, con nhờ ơn ông!

-Thương chúng bay thì ai thương tao. Mày không đi, tuần phủ nó đến gô cổ lại, đừng kêu.

Bác Phô gái nhẹ nhàng đặt ang trầu lên bàn, năn nỉ ông Lý:
- Thưa ông, nhà cháu xin phép ông được vắng mặt trong mít – tinh này vì còn lợp lại cái chuồng lợn ạ.

Lý trưởng đập bàn:
-Không được,! Việc ô tô bình bịch là quan trọng. Đã mít-tinh thì phải có diễn văn “thành công tốt đẹp”. Mà đã đọc diễn văn thì phải có người nghe, có người hoan hô cổ vũ, chứ không lẽ để quan nha ngồi trơ khấc rồi lại tự khen nhau à?


Bác Phô gái giả lả:
-Dạ, cháu cũng biết vậy. Nhưng mít-tinh bao năm rồi mà giá xe nội có hạ đâu, chất lượng vẫn nhôm nhựa lắm. Ấy vậy mà sản lượng không đáp ứng được nhu cầu. Chẳng thế mà năm ngoái, ngồi mít-tinh nửa buổi vẫn chỉ là việc tố cáo xe nhập khẩu ăn gian rồi khóc lóc xin bảo hộ, xin ưu đãi. Nhà cháu chẳng hiểu là cái màn trò này còn đáo diễn đến bao giờ nữa.

Lý trưởng vung tay:
-Ai bắt nhà chị phải hiểu? Mà không hiểu càng hay, có thế thì quan mới tổ chức mít-tinh tại huyện nhà chứ. Cứ tin chắc rằng ôtô nội địa tốt đi, rồi điểm chỉ ủng hộ là được. Thắc mắc gì thì tìm đến mấy ông Phường nghề mà hỏi.

Bác Phô sợ hãi:
-Ấy chết, nhà cháu nào dám chất vấn các ông Giám quản Phường nghề? Mà cả làng này, có ai biết ngoại ngữ đâu mà dám xí xố với Tây? Thậm chí mấy ngài mồm ngang mũi dọc ra sao còn chẳng tường...

Lý trưởng giảng giải:
- Cứ thấy ai “bụng trâu, đầu hói, ăn nói khề khà”, luôn miệng hô nội địa hóa, xây dựng ngành công nghiệp ôtô vững mạnh, “ trói – siết – chặt – chém”, tăng thuế, tăng phí ôtô nhập khẩu... chắc là đúng.

Bác Phô năn nỉ:
-Thôi, mong ông châm chước. Nhà cháu xưa nay không sai phạm gì. Đợt khóc lóc, dằn dỗi đòi nhà nước “xác lập dòng xe chủ đạo và kéo dài chính sách bảo hộ ôtô nội” vừa qua cũng đã đi đầy đủ, nay đợt mít – tinh này xin ông tha cho.

Lý trưởng quát:
-Không nhiều lời. Cứ chạy theo vật chất tầm thường, không coi trọng công nghiệp hóa – hiện đại hóa thì bao giờ mới “mô tô dai dây sắn” được. Alê... Gâu... Đi tuốt!
Bác Phô buồn bã quay ra.
Bà cả Nô, mắt kèm nhèm, vừa nói vừa cười rất vô duyên:
-Thì chỗ thân tình, ông Lý cứ lờ đi cho nhà cháu.

Lý trưởng giãy nảy:
-Lờ đi là lờ thế nào. Cái hồi ăn vạ tập thế đòi ngừng nhập khẩu xe bán tải (VAN) vừa qua, nhà bà đã trốn rồi, tới đợt mít – tinh này không thể bỏ qua được.

Bà Nô nấc lên:
-Khổ lắm,ông ơi, có phải cháu ngại mít – tinh đâu. Vì dù sao cũng ngồi trong nhà văn hóa cũng không nặng nhọc bằng đi mót phân bò. Nhưng xin ông xem xét cho, mít- tinh, hội nghị, hội họp, “sâu-rum”... tố cáo rồi dằn dỗi thậm chí ăn vạ, đã qua bao phen thế mà 15 năm rồi tỷ lệ nội địa hóa chỉ tròm trèm một phần mười, loanh quoanh lại vẫn là thân vỏ với lại chụp đèn, ghế da... Chúng cháu nghe mãi, bã cả người.

Lý trưởng hạ giọng:
-Ôtô liên doanh còn nhiều hạn chế nhưng là người nhà nên mình cần có ý thức đùm bọc. Vả lại bây giờ người ta tân tiến tới rồi, ngoài thân vỏ, chụp đèn ra VAMA nêu quyết tâm nội địa hóa đến tận... má phanh cơ mà, không lo nhàm đâu. Mà quan trên đã dặn ai tham gia mít-tinh đều phải ăn mặc quần áo, giày dép toàn hàng trong nước để tăng tỉ lệ nội địa hóa rồi còn gì.

Bà này vẫn lằng nhằng:
-Biết vậy, nhưng thưa nhà ông, nhà cháy đang ốm, mà lần này lại bị phân công mít-tinh những 3 buổi sợ đi không nổi.


Lý trưởng thét:
-Không lôi thôi. Ốm thì chống gậy mà đi. Nhà bà còn may mắn là chỉ phải mít-tinh ở huyện thôi đấy. Những đinh khác đang phải đi tố cáo tập thể “xe nhập khẩu gian lận trong việc khai báo giá tính thuế, phù phép biến xe mới thành cũ để né thuế” tận trên tỉnh, rồi lại phải họp nhóm, thảo luận tại tổ để lập mưu tìm chứng cớ đòi Hải quan “trói xe ngoại nhập” hàng tuần nay kia kìa. Có muốn sang chỗ đó không?

Bà Nô sợ són ***, vội vã lui ra.

Ngay từ mờ sáng tờ mờ hôm mít-tinh, ở đình làng đã có tiếng ông Lý quát om sòm:
-Suất làng 100 mà thiếu tới 90 thằng kia à? Tuần đâu, đến tận nhà lôi cổ chúng nó ra đây. Hễ đứa nào láo, cứ đánh cho sặc tiết ra. Tội vạ đâu ông chịu. Mà bắt được thằng nào là phải đeo ngay vào cổ một tờ tóm tắt nội dung mít-tinh để nhỡ bị báo chí hỏi thì biết đường mà khai, nghe chửa? Mẹ bố chúng nó! Định chuồn phỏng!
Cuộc săn dù ráo riết đến đâu cũng không sao tróc đủ 100 người đi cổ vũ cho ôtô nội. Các anh khôn ngoan họ trốn sạch. Tỷ như anh đồ Xuân thì lén sang nhà vợ ngủ nhờ, đốc Cải thì vờ đi công tác rồi trốn tít trong Sài Gòn, còn anh Hưng trạch và Lân lờ thì rủ nhau ngồi tịt trên quán bia ngoài thị xã đến trưa mới mò về làng. Họ làm như lánh nạn.
Khi đã chậm giờ, Lý trưởng nghiến răng:
-Chúng nó ngu như lợn. Người ta bảo đi cổ động ôtô liên doanh rồi được ăn được uống chứ ai làm gì mà cũng phải truy nã như phạm. Mà thằng cả Đận kia, sao không đứng vào hàng, còn vặn vẹo gì?

Chú lính tuần nhanh nhẹn đến xốc của anh chàng xấu số vào hàng rồi chạy lại lẩm bẩm ông Lý:
-Dạ thưa, nó bảo bị kiết lị mấy ngày rồi, sợ không mít-tinh được ạ.

Ông Lý giậm chân thình thình:
-Kiết lị hay kiết xác cũng phải đi. Mót thì lên trên chỗ mít-tinh mà ị. Định “khổ nhục kế” hả? Ông thì ông đánh cho phọt hết ra bây giờ chứ lị!

Đoạn lo lắng, lão đi cuối cùng, đảo mắt dọc ngang cẩn thận như coi tù binh, miệng lẩm bẩm:
-Mẹ bố chúng nó, đi mít-tinh cổ động ôtô nội chứ có phải đi phu đâu mà trốn như trốn giặc!

(Bài này lấy từ Auto pro.)

Monday, November 2, 2009

Kamasutra

Hãy cùng 4sex đến bảo tàng Kamasutra để chiêm ngưỡng các tượng "giao hoan" với nhau đủ kiểu đủ tư thế nhé

http://vn.myblog.yahoo.com/ngduytan

Tư duy chiến tranh trong hòa bình

Chiến tranh đã thật sự kết thúc ở Việt Nam hay chưa? Câu trả lời còn tùy thuộc vào định nghĩa của từ “chiến tranh”.

Nếu chiến tranh chỉ có nghĩa thuần túy là có tiếng súng nổ và bom rơi, thì vùng đất này đã thừa hưởng hơn 30 năm hòa bình. Nhưng chiến tranh có thật sự đơn giản chỉ là tiếng súng?
Đương nhiên là không. Chúng ta ai cũng biết rằng súng đạn là điều đơn giản nhất của chiến tranh, và những sự phức tạp và khốc hại to lớn nhất của chiến tranh lại là con người và xã hội. Con người sinh ra và lớn lên trong chiến tranh khác xa với con người sinh ra và lớn lên trong hòa bình. Con người lập nghiệp và thành danh trong chiến tranh cũng khác xa con người lập nghiệp và thành danh trong hòa bình. Xảo thuật thành công trong chiến tranh đương nhiên khác xa và thậm chí ngược với cung cách làm ăn trong hòa bình.

Như vậy thì quá trình hình thành và phát triển của xã hội trong chiến tranh đương nhiên là một trời một vực so với quá trình đó trong hòa bình. Câu hỏi không phải là chúng ta có thật sự đang sống trong hòa bình hay không mà là chúng ta có muốn xây dựng hòa bình bằng tư duy và hành động của con người hòa bình hay không?

Tư duy chiến tranh

Trong chiến tranh, con người phải làm mọi thứ để sống còn, vì còn sống thì mới có ngày mai. Vì vậy, thay vì toan tính kế hoạch lâu dài và có tính chiến lược, mọi việc làm và hành động đều phải ngắn hạn và tạm thời và không cần biết hậu quả về sau. Đây là tư duy thể hiện rất rõ trong xã hội Việt Nam hiện thời. Câu nói bình dân và luôn luôn được nghe thấy –“ tới đâu hay tới đó” thể hiện rõ tư duy chiến tranh đang còn oằn nặng trong tâm thức và chi phối hành động của đa số người dân.

Trong đời sống hằng ngày, sự chi phối của tư duy chiến tranh trong hành động và quyết định của mọi người thể hiện rất rõ. Ví dụ như tắc nghẽn giao thông là kết quả của việc làm thiếu kế hoạch lâu dài và định hướng chiến lược. Tắc nghẽn giao thông là do nhu cầu đi lại tăng nhanh hơn việc xây dựng đường xá. Nếu có kế hoạch lâu dài, chúng ta phải thấy được nếu dân số tăng và kinh tế phát triển thì nhu cầu đi lại sẽ tăng lên. Vì vậy, nếu mục tiêu là phát triển kinh tế thì tất cả những việc cần chuẩn bị cho sự phát triển này phải được thực hiện trước hoặc ít nhất là kịp thời trong đó có xây dựng và mở rộng đường xá, chứ không như hiện nay, kinh tế đã và đang phát triển nhưng cầu đường thì vẫn chưa phát triển bao nhiêu nên mới có việc quá tải và tắc nghẽn.


Trận lụt lịch sử năm 2008 bộc lộ bất cập trong cơ sở hạ tầng ở thủ đô


Lối sống chiến tranh

Khi bom rơi đạn nổ trong chiến tranh, người ta không còn đầu óc đâu mà nghĩ đến bảo tồn văn hóa hay nét đẹp trong hành động và cư xử. Nhà cửa, đường xá bị bom đạn cày xới thì cần gì giữ gìn cho sạch đẹp. Vì vậy, người ta cứ khạc nhổ bừa bãi, cứ xả rác lung tung, và chẳng ngại nhăn nhó gắt gỏng lẫn nhau. Cho đến nay, lối hành xử này cũng còn đầy.



Tâm lý chiến tranh
Tâm lý tiêu biểu nhất trong chiến tranh là sự sợ hãi và bất cần. Sợ hãi luôn là một phần của đời sống con người, nhưng sự sợ hãi trong chiến tranh thì khác thường bởi sự sợ hãi của ngày thường chỉ có thời gian nhất định và có lý do, nhưng trong chiến tranh thì sự sợ hãi bao trùm cuộc sống, không có thời gian nhất định và cũng không có lý do nhất định.

Ngày nay, dù không còn súng nổ, sự sợ hãi vẫn bao trùm cuộc sống ở Việt Nam. Từ sợ thực phẩm không an toàn, tai nạn giao thông, trộm cướp, cho đến sự chậm trễ và bất cẩn dẫn đến chết người ở bệnh viện. Câu nói, “biết đâu mà tránh, chịu thôi” được nhắc tới thường xuyên.

Cùng với nỗi sợ hãi bao trùm, con người trở nên bất cần, bất cẩn, và chấp nhận sự thiếu hoàn hảo. Lối làm việc thiếu chi tiết và không hoàn hảo thể hiện qua chữ “kệ” và “du di” trở nên gần như là một nét văn hóa đặc thù của vùng đất này.

Mọi người vừa lòng với sự thiếu hoàn hảo và biện bạch rằng “Việt Nam mà đòi hỏi như Mỹ sao được” mặc dù có rất nhiều điều Việt Nam có đủ điều kiện để làm tốt như các nước tân tiến. Ví dụ điển hình là việc rửa tay để tránh truyền bệnh và lây bệnh. Rửa tay quá dễ dàng, thế nhưng trong nhiều bệnh viện mà tôi đã ghé thăm và làm việc, nhân viên y tế và ngay cả bác sĩ và điều dưỡng đều không rửa tay theo đúng quy trình và thậm chí nhiều người không rửa tay trước và sau khi thăm khám mỗi bệnh nhân.

Làm ăn kiểu chiến tranh
Chiến tranh không cho phép người ta có thời gian kiểm chứng hoặc tạo dựng uy tín lâu dài nên người ta chụp giật hoặc lừa lọc lẫn nhau để thủ lợi vì nếu không thì không thể sống còn. Nhưng trong hòa bình thì ngược lại, uy tín lâu dài mới là yếu tố thành công thật sự. Nhưng hiện nay, ở Việt Nam báo chí cứ đăng tin dự án ma đầy dẫy. Gian lận chất lượng thực phẩm bằng hóa chất công nghiệp là chuyện thường xuyên.

Trong chiến tranh, tất cả phải dành ưu tiên để phục vụ cho chiến trường. Kỷ luật quân đội là tuyệt đối tuân thủ, và trách nhiệm thành hay bại là của người chỉ huy chứ không phải của từng chiến sĩ. Giáo dục hay rèn luyện không để phát triển tư duy hay năng khiếu mà chỉ để chiến thắng quân thù. Vì vậy, con người không có sự lựa chọn cá nhân vì nếu không đồng lòng thì không thể chiến thắng được.

Nhưng trong thời bình, người ta có thời gian để xây dựng và hưởng thụ, nên trách nhiệm không còn của chỉ huy nữa mà là sự cố gắng vươn lên và tìm tòi của chính mỗi con người. Thế nhưng, giới đầu tư chứng khoán hay địa ốc ở Việt Nam hành xử y như là người lính trên chiến trường mà chỉ huy của họ là dư luận và tiếng đồn. Họ dường như không quan tâm đến giá trị thật của một công ty hay tự mình tìm hiểu và phân tích thị trường mà chỉ mua và bán theo phong trào.

Học trò thì than phiền là làm theo ý thầy cho khỏe vì nếu trả lời câu hỏi theo ý tưởng khác thầy thì sẽ không được điểm cao dù cho là đúng. Đáng buồn hơn nữa là bài làm nào mà có óc sáng tạo hơi nhiều thì trở nên hơi xa với những gì thầy nói thì lại càng nguy hiểm hơn. Trong trường hợp này, rõ ràng là cả thầy lẫn trò đều hành xử như trên chiến trưòng chứ không phải trong một lớp học của thời bình.

Chiến tranh hay hòa bình là quyết định của từng cá nhân

Mỗi người là một tế bào của xã hội, và chúng ta cũng biết chỉ cần một tế bào ung thư là đủ để dẫn đến tử vong cho một cơ thể nếu không được chữa trị kịp thời. Nếu chúng ta muốn có một xã hội lành mạnh thì mỗi cá nhân phải giữ cho mình không là “tế bào ung thư của xã hội.” Nếu chúng ta muốn xây dựng hòa bình thì mỗi cá nhân phải chủ động bỏ đi những thói quen trong chiến tranh và dần dần hành xử theo lối hòa bình.

“Điều gì đem bạn lên thì sẽ mang bạn xuống.” Những tư duy và cách hành xử đã mang lại chiến thắng và sống còn trong chiến tranh sẽ mang lại thất bại ê chề trong thời bình. Nếu lối sống “chấp nhận tất cả” đã đem lại bình yên cho tâm hồn trong thời loạn lạc thì trong thời bình sẽ làm chúng ta không bao giờ phát triển.

Nếu chúng ta vừa lòng với hiện tại thì không cần bàn cãi, nhưng nếu phát triển và hội nhập là mục tiêu của toàn xã hội thì từng cá nhân và tập thể cần phải thay đổi tư duy và hành động theo chiều hướng thích hợp.

Chúng ta, dân tộc Việt, hãy nhắc nhau gìn giữ tâm hồn hòa bình, không sợ hãi, không thù hận, và không nghi ngờ. Hãy tin tưởng hợp tác với nhau trong sự cảm thông của những người vừa cùng nhau kinh qua gian khổ.

Hãy vượt lên trên những thói quen lừa lọc và cách hành xử không có trước sau của chiến tranh vì chúng ta đã phải vật lộn với sự sống chết đã lâu lắm rồi.

Hãy lo lắng cho nhau và có trách nhiệm với xã hội và môi trường vì nếu không tự chúng ta đang tạo điều kiện cho chiến tranh tiếp diễn dưới lớp áo hòa bình.

Ý muốn làm con người của hòa bình hay con người của chiến tranh để từ đó xây dựng một xã hội hòa bình hay “xã hội chiến tranh” là do quyết định và trách nhiệm của mỗi chúng ta. Chúng ta không nên trông chờ ở luật lệ để ngăn cấm những “thói quen chiến tranh” mà mỗi người chúng ta cần có quyết tâm thay đổi tư duy và cách hành xử.

Và khi từng con người thay đổi, xã hội sẽ dần dần thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp mà tất cả chúng ta ai cũng mong chờ.

-Chi Linh, BBC-

chợt nghe mùa Thu bay trên trời không, còn ai đó ...